Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1658: Dạo bước nhân gian (1)

Hải thần đại nhân chính là như thế, tuy nói ở trong đó có nhân tố Đế Thính lười phí thời gian hoàn toàn tiêu diệt nó, nhưng bản thân sức sống dồi dào giống như gián kia cũng mới là nguyên nhân căn bản khiến cho nó có thể chống đỡ hấp hối đến tận bây giờ.
Bây giờ.
Nó cần tinh huyết của Châu Trạch.
Chuyện như hóa thành Giao kia, đã không dám nghĩ tới nữa, cũng không thực tế nữa rồi, những gì nó mong đợi lúc này, chẳng qua chỉ là một con đường khác.
Chẳng qua là, ở trong tiệm sách đã có một Deadpool rồi, ông chủ Châu thật sự không có ý nghĩ lại chế tạo ra một thêm một Deadpool phiên bản nâng cao đâu.
Cộng thêm lần này đi ra ngoài, khoai tây nhỏ đã ăn hết rồi, nếu như lại rút máu cho Hải thần đại nhân ở đây, có lẽ anh sẽ suy yếu đến mức ngay cả chút khả năng bay nhảy phản kháng cuối cùng cũng sẽ mất sạch đi.
- Khỏi nghĩ đến.
Ông chủ Châu dứt khoát cự tuyệt.
Thời gian quý báu, anh cũng lười tốn công sức tiếp tục giày vò thêm ở nơi này.
- Tôi… tôi có thể… có thể… nhận anh…. làm… làm chủ…
Giọng nói của Hải thần đại nhân cực kì vội vã.
Thật ra thì điều nó mong muốn nhất trong lúc này không phải là khôi phục lại, lúc trước mở miệng muốn tinh huyết của ông chủ Châu, cũng chỉ bởi vì mang theo một loại ý nghĩ rằng phải luôn có giấc mơ mà thôi.
Bây giờ, điều nó cần thiết nhất, là một vật chứa, để tàn hồn của nó có thể tàn hồn có thể ở trong vật chứa đó.
Cho dù, vì thế mà cần phải dâng ra tự do của mình, cũng sẽ không tiếc.
Châu Trạch do dự một chút.
Gật đầu một cái.
Đồng ý.
Lúc trước không phải là ông chủ Châu chưa từng chơi qua trò tương tự, tự anh bắt được, Phùng Tứ đứa tới, nhưng giống như một số người mà ngay cả cây xương rồng cũng không nuôi được vậy, với ông chủ Châu, nhưng thứ đồ chơi này cũng tiêu hao rất nhanh.
Móng tay trên ngón trỏ nhẹ nhàng rạch ra một đường rách ở trên bàn tay của mình, cũng không có bao nhiêu tinh huyết chảy ra.
Châu Trạch đưa bàn tay đặt lên trên đầu của rắn biển.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục, bắt đầu lưu chuyển từ trên đầu của rắn biển, thuận theo bàn tay của Châu Trạch mà đi vào bên trong cơ thể anh.
Người bình thường tiếp nhận thứ này, ít nhiều gì cũng sẽ có ý nghĩ cẩn thận, bởi vì một khi thứ đồ chơi này cắn trả lại thì sẽ là một chuyện rất phiền phức, hơi không cẩn thận một chút, cũng sẽ bị tu hú chiếm tổ.
Nhưng mà, trong cơ thể của ông chủ Châu có Thiết hàm hàm, nên thật sự không thèm để ý đến vấn đề này.
Coi như là tạm thời tìm một thú vui cho Thiết hàm hàm – người đã mất đi toàn bộ tượng sáp rồi đi, hơn nữa hiện tại anh ấy còn suy sụp đến như vậy, bây giờ thì tốt rồi, lúc không có chuyện gì làm có thể tự mình chơi đùa da rắn.
Rắn biển tiến vào bên trong cơ thể Châu Trạch.
Nói chính xác.
Là nó tiến vào bên trong một vùng biển.
Chẳng qua là vùng biển này hoàn toàn khác với biển khơi, nơi mà nó sinh ra và lớn lên.
Ở trung tâm của vùng biển này.
Là một tòa Vương tọa bạch cốt sừng sững cao ngất.
Ở trên Vương tọa.
Là một người đàn ông để trần nửa người.
Tay phải của người đàn ông đang đỡ đầu của mình, giống như là đang ngồi ngủ gật ở đó.
Rắn biển theo bản năng muốn tới gần để chào hỏi.
Nhưng mà.
Người đàn ông hơi hé mắt ra.
Chẳng qua là chỉ là hé ra một đường khe hở.
Rắn biển lập tức như bị điện giật.
Lúc này, ngoan ngoãn lẻn vào mặt biển, không dám lại ló đầu ra nữa.
Người đàn ông lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Dường như anh ấy thực sự rất mệt mỏi.
Buồn ngủ đến mức giống như lão đạo.
...
Thu nhận Hải thần, Châu Trạch, hiện tại biết được Bồ tát đã đến Tam Á, anh không dám tiếp tục chần chờ ở nơi này thêm nữa, chuẩn bị trực tiếp quay về bờ.
Phải dành thời gian nhanh chóng rời khỏi Tam Á hay là ẩn nấp ở nguyên tại chỗ, chung quy vẫn cần phải đưa ra quyết định sớm một chút.
Ông chủ vẫn Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu* như trước, Trương lão đầu bày ra dáng vẻ muốn bơi đi theo.
(*biệt hiệu của nhân vật Cừu Thiên Nhận trong Anh Hùng xạ điêu và Thần điêu đại hiệp của Kim Dung, nổi tiếng với môn khi công đi trên mặt nước)
Lại bị Luật sư An – người đang ở trong nước giống như ông ta – bắt được bả vai.
- Làm gì đấy? - Trương lão đầu nghi ngờ hỏi.
- Con mẹ nó, không thể nào mấy công việc bẩn việc mệt nhọc đều để lại một mình tôi làm chứ?
- Có ý gì?
Trương lão đầu bày ra cái vẻ mặt tôi rất mơ hồ tôi không biết gì cả.
Khóe miệng luật sư An nhếch chỉ về phía sau một phen.
Trong cổ họng phát ra một tiếng “két”.
Ở đằng sau, nữ bộ đầu vẫn đang ôm người thuộc hạ mà mình đã cứu được, cả hai vẫn đang ngâm mình trong nước, dường như bị tình cảnh vừa rồi đả kích tinh thần, vẫn chưa thể khôi phục lại như cũ.
- Ông chủ cũng không nói, anh...
- Ông chủ đã quên mất, nhưng chúng ta không thể quên được, ông chủ lương thiện, nhưng tôi chính là một kẻ khốn nạn.
Luật sư An rất nghiêm túc nói.
Trương lão đầu hít sâu một hơi.
- Suy nghĩ tới lão Trương nhà ông một chút, nghĩ tới Tiểu Phong nhà ông một chút, nhà họ Trương của ông, hiện tại đã như châu chấu trên cùng một sợi dây với chúng tôi rồi, một khi bại lộ thì tất cả mọi người đều xong đời.
- Một mình ngươi không làm được sao?
- Tôi nghĩ rằng nhìn ngươi cũng đồng thời bẩn.
...
Thành thị ở nhân gian, quả thật là hoàn toàn khác khi trước rồi.
Bồ tát và Đế Thính cùng đi dạo ở trên đường, bọ họ từ chối sự sắp xếp của Lữ Văn Lượng, cứ như vậy, tùy ý đi dạo trong thành phố.
Đi được một đoạn, lại lên xe buýt du lịch, cũng không biết đi đến nơi nào, cứ tùy ý đi dạo như vậy, tùy ý ngắm cảnh như vậy.
Thẳng đến khi đêm xuống, hai người bọn họ vẫn tiếp tục dạo bước ở trên khắp những con đường trong thành phố.
Cũng may, đối với bọn họ mà nói, chút vận động này thực sự không tính là gì.
- Bồ tát, đã đến giờ ăn tối rồi.
Bồ tát gật đầu một cái.
Đế Thính đi đến một cửa tiệm bán đồ ăn nhanh ở đối diện, đối mặt với nhân viên, hai tay hợp lại thành hình chữ thập, hóa duyên.
Không biết tại sao, nhân viên của tiệm lại bị làm cảm động đến mức muốn khóc, chủ động đưa tới hai phần thức ăn nhanh, sau khi tỉ mỉ chi vào túi mới đưa đến tay của Đế Thính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận