Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 359: Bệnh nghèo!

Lão đạo vỗ vỗ bùn đất trên đạo bào, phát hiện trên đạo bào có quá nhiều bùn đất, lão cũng lười xử lý, dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Yến Phong. Lão đạo lấy thuốc lá ra, đưa cho Trương Yến Phong một điếu.
Trương Yến Phong nhận lấy thuốc lá, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.
Tuổi của Trương Yến Phong không còn nhỏ nữa, tuổi tác của lão đạo lại càng lớn hơn.
Hai người như hai lão nông dân ngồi xổm bên bờ ruộng, xem trống tuồng nông thôn thời xưa.
- Phù... ...
Trương Yến Phong vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
- Chớ hoảng sợ, sợ nhất vẫn là tam quan vặn vẹo.
- Nếu chỉ bị đánh nát thì chẳng có gì đáng sợ cả, thật ra xây dựng lại cũng có thể coi là đơn giản hơn một chút.
Lão đạo đưa tay vỗ vỗ bả vai cảnh sát Trương, tiếp tục nói:
- Ngược lại vị thổ địa gia này thật đáng thương. Đang yên đang lành mù quáng trang bức cái gì, khiến bản thân hiện tại chỉ có thể sống thêm mấy tập.
- Vẫn là bản thân tôi trâu bò, sau mấy lần điên cuồng thử dò xét vẫn còn có thể sống sót.
Ở cùng ông chủ Châu hơn một năm, thật ra lão đạo cảm thấy, bình thường ông chủ Châu vẫn có thể tính là người dễ nói chuyện, trên cơ bản, gần như không thấy anh có kẻ thù không đội trời chung gì, đủ để chứng minh nhân duyên của anh khá tốt.
Bởi vì mọi người có thù oán với anh, cơ bản đều đã chết hết, cho nên anh không có kẻ thù.
Dưới cái nhìn của lão đạo, ông chủ Châu giống như Huyền Diệp trong


Ký Sự Khang Hi Cải Trang Vi Hành


, thích giả làm tên ăn mày giả làm người bị đụng khắp nơi, sau đó luôn có kẻ đen đủi tới muốn giẫm lên anh một cái.
Sau đó anh sẽ khoác hoàng bào lên, lộ ra thân phận chân thật, giẫm người ta dưới chân mình.
Thói quen.
Chết lặng.
Có kinh nghiệm.
Lão đạo phun ra một vòng khói, nhổ một bãi đờm trên mặt đất.
"Doanh Câu, Hạn Bạt, Tướng Thần, Hậu Khanh, đời trước rốt cuộc ông chủ cậu là loại người nào?
Lão đạo nắm chặt lấy ngón tay, đếm đếm. Lão không học vấn không nghề nghiệp, mấy lời lẽ giang hồ lão biết không ít, nhưng mấy thứ đồ được ghi lại trong sách cổ lão lại biết rất ít. Cho nên lão không thể nào phân biệt được, tồn tại nào là do sách cổ ghi lại, tồn tại nào là sự tích do internet bịa ra.
Nhưng hẳn chỉ cần chọn một trong số những thứ trên kia là được nhỉ?
Dù sao thì cứ chọn thứ nào trông thật trâu bò là được.
- Đây là cương thi đúng không? - Trương Yến Phong hỏi.
- Ừm, cương thi.
- Cho nên, anh ta là cương thi?
- Ừm, cương thi.
- Ý là, anh ta không phải người mà là cương thi?
Lão đạo thở dài, có chút thương cảm nhìn về phía Trương Yến Phong: - Lão đệ, nghe ca ca khuyên một câu, đợi ngày mai đệ xin nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi.
Trương Yến Phong gật đầu
Quả thật anh ta cần phải nghỉ ngơi.
Hai hành thi tiếp tục đào đất, không biết mệt mỏi là gì, tốc độ vô cùng nhanh, đã đào qua xà nhà.
Ngay sau đó.
Chỉ nghe tiếng vang "răng rắc" liên tục, mặt đất bắt đầu lõm xuống, hai hành thi cũng rơi xuống. Từng cây một gỗ xuất hiện ở phía dưới, đóng đinh bọn họ ở bên trên.
Đầu, tay, chân đều bị chọc vào, rất thê thảm.
Nhưng bọn họ lại không chết, vẫn đang tiếp tục giãy giụa. Tuy rằng bọn họ không có biện pháp giãy giụa thoát khỏi, nhưng cảm giác thống khổ bọn họ phải thừa nhận lại rất chân thật.
Một tượng điêu khắc thân miếu thổ địa gia đã sụp mất một nửa xuất hiện phía dưới. Nước sơn trên nửa thân miếu còn nguyên đã bị bong tróc gần hết, đủ để có thể thấy được rốt cuộc vị thổ địa gia này đã phải sống cuộc sống thê thảm tới mức nào.
Vậy mà.
Muốn để nó cứ bó tay chịu trói như vậy là chuyện không thể nào. Bởi căn bản là Châu Trạch không có chút yêu cầu đàm phán nào, mục đích của anh rất đơn giản, lúc trước chính anh cũng đã nói:
- Thổ địa gia... ... Ăn ngon... ...
Đó cũng đồng nghĩa với Châu Trạch đã đẩy thổ địa gia vào đường cùng, ngoại trừ liều mạng ra, thổ địa gia không còn sự lựa chọn nào khác.
Thân miếu ở chỗ này, tuy rằng có hơi sứt mẻ, nhưng ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ nhà mình. Hơn nữa một khi thân miếu bị hủy diệt triệt để, đồng nghĩa với trăm năm khổ tu cùng với tích lũy vốn không thể tính là nhiều của bản thân mình, cùng với điểm công đức không dễ dàng gì mới kiếm được của mình sắp triệt để nước chảy về biển đông.
Đồng thời.
Bản thân mình còn biến thành cô hồn dã quỷ, sơn dã tinh quái, một lần nữa bị đánh vào hàng ngũ bất nhập lưu. Nếu vận khí của mình không tốt, gặp phải Thiên Sư Long Hổ Sơn chuuni nào mới xuống núi, có lẽ còn bị hắn ta trực tiếp hô một câu "thay trời hành đạo", cầm kiếm gỗ đào đâm về phía mình.
Với tư cách che chở một phương đất trời, năm đó, ngôi thân miếu này mình đã tranh đoạt được từ trong tay mấy trăm sơn tinh dã trách. Hiện nay, sao mình có thể dễ dàng buông tha nhưu vậy?
- Núi không ở cao, có tiên tắc tên.
- Nước không ở sâu, có long thì linh!
Phía dưới.
Truyền đến một tiếng ngâm xướng.
Ngay sau đó.
Cây cối dây leo bốn phía bắt đầu sinh trưởng tươi tốt, từng sợi dây leo như dây thừng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quấn chặt tứ chi bách hài Châu Trạch.
Cả người Châu Trạch bị trói lên cao, hai chân lơ lửng giữa trời.
Còn có một số sợi dây leo thật nhỏ, phía trên nhọn hoắt như muốn đâm thủng da Châu Trạch, tiến vào trong cơ thể Châu Trạch. Thế nhưng chúng lại bị làn da khô quắt lại hiện ra hào quang màu xanh lục của Châu Trạch hoàn toàn chặn từ ngoài cửa.
Anh ta không nhúc nhích, cũng không giãy giụa.
Nhưng vẻ khinh thường trong ánh mắt.
Như đang thưởng thức màn biểu diễn sau cùng của một người trước khi chết.
Sau đó.
Dây leo xanh tươi bốn phía bắt đầu nhanh chóng trở nên héo rũ, hình thành dáng vẻ hôi bại. Ngay cả dây leo quấn quanh Châu Trạch cũng sôi nổi hóa thành tro bụi, mau chóng rơi xuống.
Trong truyền thuyết.
Hạn Bạt vừa ra, đất cằn ngàn dặm!
Cương thi.
Vốn là vùng đất kèm theo sát khí, kèm theo nguyền rủa, đứng ở vị trí đối diện tất cả sinh cơ, là "vùng khỉ ho cò gáy" chân chính theo phương diện phong thuỷ, mới có thể có cương thi xuất hiện. Bọn chúng vốn là tồn tại cực đoan được sinh ra từ khu vực cực đoan.
Châu Trạch lại rơi xuống mặt đất.
Cúi người.
Cúi đầu.
Mắt nhìn xuống phía dưới.
- Lộp bộp... ... Lộp bộp... ...
Pho tượng không trọn vẹn phía dưới bắt đầu lay động, như có đồ vật gì đó đang vận sức chờ phát động.
- Ta.
- Thổ địa gia.
- Cho dù công đức tẫn tán.
- Miếu thân tan vỡ.
- Cũng quyết không cúi đầu trước ngươi!
- Rầm!
Điêu khắc không trọn vẹn từ dưới đất chui ra, có điểm giống với việc tang sự ở nông thôn thường thích thả "pháo kép" .
Vậy mà.
Châu Trạch chỉ đưa tay xuống phía dưới, nhấn một cái.
Năm móng tay thật dài vạch ra một vòng cung tuyệt vời.
Pho tượng vừa rồi còn khí thế hung hãn, chuẩn bị xông lên, nay đã trực tiếp rạn nứt, cuối cùng hóa thành mảnh nhỏ trực tiếp tiêu tán. Trong huyệt động phía dưới, trong lúc nhất thời bụi bặm tràn ngập.
Một đại chiêu mà nó ỷ vào cứ bị hóa giải đơn giản như vậy, hơn nữa, nó còn chẳng thể khiến đối phương bị thương, dù chỉ là vết thương ngoài da...
- Ta lấy... ... công đức... ... và miếu thân... ... của ngươi... ... làm cái gì?
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra nụ cười mỉm.
Đúng vậy.
Những cái khác.
Anh ta đều không để ý.
Anh ta chỉ là quan tâm tới thần hồn của thổ địa gia.
Tạm thời xưng là "thần hồn" đi.
Anh ta cần bồi bổ, cần tẩm bổ cho trạng thái không trọn vẹn của chính mình. Còn lại, anh ta đều không để ý, cũng sẽ không rảnh mà để ý.
Bước về phía trước một bước, Châu Trạch rơi xuống. Một tay anh ta chống đất, vững vàng hạ xuống. Không gian bốn phía có hơi chật chội, nơi này thực sự không giống như miếu thờ thổ địa công, mà giống như hang động mà đạo tặc đào ra để cất chứa vàng bạc bảo vật.
Hơn nữa.
Trên mặt đất bốn phía cũng đầy vàng bạc châu báu.
Rốt cuộc anh ta cũng rõ ràng, vì sao tên thổ địa gia này càng lăn lộn lại càng thảm hại, cuối cùng còn có thể thảm hại tới loại trình độ này. Thân là thổ địa một phương, lại mê luyến vàng bạc của thế tục. Thổ địa như vậy, có thể tu ra đại công đức đó mới là gặp quỷ.
Một đoàn ánh sáng màu xanh lộng lẫy phập phồng trước mặt Châu Trạch.
Hiển nhiên là so sánh với vừa rồi.
Nó đã không còn chiêu số gì nữa. Nói chính xác hơn, nó chỉ còn những năng lực này. Mà những năng lực này lại chẳng có chút tác dụng gì với vị hung thần trước mắt.
Đến cuối cùng.
Trong hào quang màu xanh lục truyền ra tiếng cầu xin tha thứ sau cùng:
- Tài vật nơi này cho anh hết, thả tôi một con đường sống!
- Ha ha.
Dáng tươi cười bên khóe miệng Châu Trạch càng sâu hơn.
Anh ta đưa tay, nhặt một ngân tệ lên, chuẩn bị tiện tay ném qua.
Anh ta thiếu tiền sao?
Dùng tiền để mua anh ta?
Buồn cười.
Vậy mà.
Khi anh ta chuẩn bị ném ngân tệ trong tay đi.
Đột nhiên.
Tay anh ta lại không thể thả lỏng.
Gắt gao cầm chặt ngân tệ.
Này... ...
Gần như cảm giác mừng rơn khi đang tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy hy vọng xanh rực!!!
Ha ha ha ha ha.
Xem ra có hy vọng!
Châu Trạch dùng trái tay nắm lấy tay phải của mình, ép buộc tay phải của mình mở ra, vứt bỏ mấy ngân tệ trong tay đi, nhưng tay phải lại vẫn tiếp tục gắt gao nắm chặt ngân tệ, một chút cũng không buông lỏng.
Nụ cười mỉm bên khóe miệng Châu Trạch biến mất.
Thay vào đó là.
Xấu hổ và giận dữ.
Là phẫn nộ.
Là bất mãn.
Cùng với.
Tức giận không thể chịu nổi!
- Ngươi rất... ... thiếu tiền sao?
Châu Trạch hỏi.
Tay phải vẫn đang gắt gao cầm lấy ngân tệ không thả ra.
- Tiền... ... có gì tốt?
Tay phải tiếp tục chết sống cầm lấy ngân tệ, bất vi sở động.
- Tiền... có ích lợi gì?
Tay phải: - Tôi không nghe, tôi không nghe hòa thượng niệm kinh!
- Đừng... khiến ta... mất mặt... như vậy...
Tay phải càng nắm chặt hơn.
Hô hấp của Châu Trạch bắt đầu trở nên dồn dập lên.
Anh ta nhớ tới cảm thụ khi bản thân đã bị giam cầm trong gương lúc ở biệt thự.
Giờ khắc này.
Anh ta thật sự có một loại xung động.
Muốn một đấm đập nổ đầu của mình.
Xấu hổ tiếp tục sống trên thế giới này!
- Không riêng gì ở đây, tôi còn có những cái khác. Chỉ cần ngài thả tôi đi, tôi sẽ nói hai nơi giấu vàng bạc khác cho ngài.
Tục ngữ nói.
- Ba năm thanh tri phủ, mười vạn hoa tuyết ngân.
Tục ngữ còn nói, nghìn dặm làm quan chỉ vì tiền, mặc dù tiểu nhân chỉ là thổ địa một phương nho nhỏ, nhưng cũng có một chút của để dành. Số tiền này dâng cho ngài hết, cũng không tính là áo gấm đi trong đêm.
Vừa nghe đến còn có hai nơi giấu vàng bạc.
Tay phải của Châu Trạch.
Run rẩy dữ dội hơn.
- Rống!
Châu Trạch phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Sau đó.
Trực tiếp nện một quyền xuống lòng đất. Trong lúc nhất thời, nham bích vỡ tan, nhưng chờ khi anh ta lấy tay về, lại phát hiện cho dù ngân tệ đã bị biến dạng dưới áp lực lớn, biến thành ngân bánh bột ngô, nhưng tay phải của mình vẫn gắt gao nắm chặt nó như cũ, không ném ra!
Thổ địa gia chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói:
- Không riêng gì vàng bạc tài vật của tôi, ngay cả thân phận thổ địa gia này của tôi cũng có thể tặng cho anh.
- Thổ địa một phương tương đương với cha mẹ một phương!
- Hiện tại đáng giá tới cỡ nào.
- Dễ bán tới mức nào.
- Cho nên giá phòng mới cao như vậy!
Châu Trạch khinh thường hừ một tiếng.
Để mình làm thổ địa?
- Năm đó.
- Hoàng đế muốn ta tới trông coi Hoàng Tuyền Minh Hải, ta còn không thích.
- Một thổ địa nho nhỏ.
- Sao ta có thể... ...
Đúng lúc này.
Châu Trạch kinh ngạc phát hiện.
Bản thân mình lại có thể nói không ra lời.
Thậm chí thân thể của mình còn có xung động muốn gật đầu đáp ứng!
- ... ... - Châu Trạch.
Trên đỉnh đầu.
Lão đạo và Trương Yến Phong dò xét thò đầu nhìn xuống phía dưới.
- Chậc chậc.
Lão đạo chắp chắp miệng, cảm thán nói:
- Lão đệ à, đời này lão ca vào Nam ra Bắc, kiến thức rất nhiều tạp chứng khó trị.
- Nhưng chỉ có một loại bệnh là không có thuốc trị.
- Là bệnh gì?
- Bệnh nghèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận