Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 607: Kinh hồn! (1)

Vòng qua giáo đường đã tới phía trước viện bảo tàng tượng sáp.
Viện bảo tàng tượng sáp này rất có phong cách văn hóa phương Đông, thật ra, trong ấn tượng của phần lớn người, tượng sáp là đồ chơi của người phương Tây, tỷ như "Madame Tussauds London", nghe nói có không ít người từng tới đó tham quan, cũng có thể tính là một trong những viện bảo tàng tượng sáp nổi danh nhất thế giới.
Nhưng viện bảo tàng tượng sáp này, không nói tới việc nơi cửa trưng bày hai tượng sáp "Hắc Bạch Vô Thường", hiện ra mùi vị văn hóa phương Đông, thậm chí ngay cả trên vách tường bên cạnh còn điêu khắc ra hình tượng "Lão Tử".
Chẳng qua hẳn "Lão Tử" này là tượng đá mà không phải tượng sáp, nhưng con trâu bên dưới tượng đá lại là tượng sáp.
Khi Châu Trạch dẫn bé trai đi tới, vừa lúc tình cờ gặp một đám người tranh cãi ở nơi này, Vương Kha và tiểu loli cũng đứng ở đó, thấy Châu Trạch đến, Vương Kha chủ động đi tới.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Bọn họ nói tượng Lão Tử quá lớn, lại lộ ở bên ngoài, không phù hợp với quy củ, cần chỉnh đốn và cải cách, bên kia đang can thiệp vào.
- Ah.
Bé trai nhìn tiểu loli.
Tiểu loli chu mỏ, không để ý tới cũng không hỏi tới bé trai, nhưng khi quay đầu qua, khóe miệng lại mang theo ý cười, dường như cô bé không quá ghét người bạn học mới tới lớp này.
Vương Kha chỉ lo nói chuyện với Châu Trạch, không chú ý tới phía dưới, cây cải trắng mới nhú nhà anh ta đang bị heo ủi.
Việc can thiệp bên kia kết thúc, kết quả cụ thể là gì Châu Trạch không rõ ràng lắm, nhưng hoạt động khai trương vừa bị cắt đứt đã khôi phục bình thường.
Không mời đoàn đội biểu diễn gì, cũng không mời người dẫn chương trình, chỉ thấy một nam một nữ mặc đồng phục nhân viên viện bảo tàng tượng sáp, nam đang nghênh đón khách mời, nữ cầm microphone đang cất lời khai trương đơn giản.
Người đến cổ động cũng không phải quá nhiều, rất nhiều người đều là chủ các hàng quán phụ cận thu được thư mời, sau đó nể mặt mũi đến đây, hoặc giả là loại bạn bè của ông chủ như Vương Kha, không mời nhà báo cũng không mời đài truyền hình các loại tới tuyên truyền.
Có thể nói rằng, bày chút thủ đoạn bịp bợm trong thành thị nhỏ, lại nhấc lên chút quan hệ với "văn hóa", "truyền thống" và "tập tục", rất dễ xúc động tới tâm khảm của đám lãnh đạo các nơi.
Mấy năm nay, khắp nơi trên toàn quốc hấp tấp xuất hiện truyền thống văn hóa khôi hài râu ông nọ cắm cằm bà kia, tất cả đều là vì nơi này, cho dù là bịa đặt cũng phải gắng gượng tạo ra.
Có thể mở viện bảo tàng tượng sáp trên đoạn đường này, kỳ thật trình độ lỗ vốn não tàn đã không thua kém gì Chu mỗ mở phòng đọc sách ở chỗ này, hơn nữa còn làm tới khiêm tốn như vậy, thực sự khiến người ta nghĩ mãi không ra.
Thứ như nghệ thuật là để bản thân mình nhìn, cũng là để mình chậm rãi thưởng thức, dù sao thì phía dưới mỗi một tượng sáp đều có thiếp tư liệu giải thích, không cần có người cầm loa lớn giải thích cho từng khán giả.
Huống hồ, người tới nơi này, thứ họ hưởng thụ thật ra là sự yên lặng ở nơi này.
Châu Trạch và Vương Kha mỗi người dẫn tay một đứa bé, đi vào.
Không gian bên trong rất lớn, có hai tầng, sau cửa vào, tượng sáp thứ nhất là Lý Tiểu Long, trông rất sống động.
Là động tác hú lên tiêu chuẩn.
Tiếp đó còn có tượng sáp của không ít danh nhân trên thế giới, đương nhiên, nếu tra cứu kỹ càng, thật ra rất nhiều tượng sáp nơi này còn chưa được trao quyền, nếu bị nguyên chủ biết, đối phương lại nghiêm khắc cứng rắn, có thể sẽ kiện viện bảo tàng tượng sáp này.
Nhưng vì nơi này khá khiêm tốn, hơn nữa tượng sáp ở Trung Quốc có lực ảnh hưởng khá nhỏ, cho nên vấn đề cũng không lớn.
- Cha, người nơi này đều được tạo ra từ tượng sáp sao?
Tiểu loli tò mò hỏi.
- Không phải, thực ra kỹ thuật tượng sáp thường dùng nhất hiện tại là silicone, cho nên nó còn được gọi là tượng sáp silicone. - Vương Kha trả lời.
- A, silicone là gì vậy ạ?
- Silicone ấy à, nó là một loại tài liệu đặc biệt, là... ...
- Thứ được đặt ở nơi này của phụ nữ.
Bé trai lập tức sờ sờ hai hòn nho nhỏ của mình.
Châu Trạch che mặt.
Vương Kha nghẹn lời.
Tiểu loli "hừ" một tiếng, khinh thường nói:
- Lưu manh!
Bé trai lơ đễnh, thậm chí còn có chút đắc ý.
Trong trường học có không ít nam sinh thích chọc ghẹo nữ sinh, thật ra đều chỉ vì hấp dẫn lực chú ý của nữ sinh, để bọn họ xấu hổ, cũng có một số nam sinh không giỏi biểu đạt, không có dũng khí ngừng xe ngay cửa trường học, đặt một lọ vitamin lên trên đỉnh xe.
Du khách không nhiều lắm, rất nhiều người sau khi đến chỉ tùy tiện dạo một vòng đã đi, xem như nể mặt nể mũi, theo xu thế một chút là được.
Huống hồ.
Đi lại dưới ánh nhìn soi mói của đám tượng sáp, rất nhiều người không cách nào chịu nổi cảm giác này, thậm chí bóng ma lúc nhỏ của không ít người bắt nguồn từ tượng sáp.
Nhìn đống tượng sáp hình người này, rất nhiều người sẽ tự nhiên tưởng tượng bọn nó thành thi thể.
Lại thêm cho dù tượng sáp có được làm tinh xảo đến đâu, cũng sẽ có một số chi tiết "cứng đờ", khiến người ta càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố.
Thật ra này cũng giống như lý luận "thung lũng khủng khiếp", chỉ có điều hiện tại nói về máy móc trông rất giống nhân loại, nhưng bản chất vẫn giống nhau.
Cũng bởi vậy.
Sau khi tham quan một thời gian ngắn.
Trong viện bảo tàng tượng sáp ngoài mấy người Châu Trạch, dường như không còn sót lại mấy khách nhân.
- Nếu dựa vào tiền vé vào cửa, sợ rằng ngay cả tiền điện cũng không đủ.
Châu Trạch cảm khái.
- Thực sự là bại gia.
- Thích là tốt rồi, không phải sao? - Vương Kha cười cười trả lời.
Ngụ ý.
Không phải anh cũng giống vậy sao?
Tiểu loli thật sự hứng thú với tượng sáp, mỗi khi đi qua một tượng sáp, cô bé lại xem thẻ tư liệu phía dưới, đương nhiên bé trai cũng xem theo, vì vậy, Châu Trạch và Vương Kha không thể không ngừng lại xem cùng.
Phía trước còn có một khu vực nhỏ tách riêng, có một cánh cửa ngăn cách, phía trên treo tấm bảng, trên bảng viết "người có sức chịu đựng kém đừng vào".
Thật ra tấm bảng này có thể đổi thành "Anh chỉ ma sát một chút, thật sự không vào".
Du khách bình thường nếu đã đi tới đây, nhìn thấy tấm bảng này, sao có thể không vào xem?
Giữa lúc Vương Kha đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào thì.
Nữ nhân viên lúc trước đứng ở cửa cầm mic cất lời chào đón đi tới, nói:
- Tốt nhất trẻ con không nên vào đây, vì bên trong rất khủng bố, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với trẻ nhỏ.
Nghe vậy.
Vương Kha gật đầu.
Không định dẫn tiểu loli vào nữa.
- Cậu dám đi vào không?
Tiểu loli hỏi bé trai bên cạnh.
Bé trai ưỡn ngực.
Trước mặt phụ nữ.
Sao có thể nói "không được"?
Nói xong.
Bé trai cũng rất chủ động đi vào trong.
Nữ nhân viên còn muốn ngăn cản.
Lại bị Châu Trạch ngăn cản.
Lập tức.
Anh đi theo phía sau bé trai, cùng vào.
Bên trong, ánh đèn rất âm u, nhưng cũng rất rõ ràng.
Vào cửa quẹo trái.
Trước mặt lập tức xuất hiện hai tượng sáp chồng lên nhau.
Máu tươi.
Dữ tợn.
Sợ hãi.
Những chi tiết này đều được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà Châu Trạch và bé trai thì đồng thời thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Phù.
Thoải mái!
Bầu không khí nơi này.
Quá thích!
Những tượng sáp được xếp đôi này hẳn là lấy tài liệu từ hình cảnh thời kì cách mạng Pháp đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận