Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1315: Chơi bời phá của (2)

Lão đạo từ từ từ dưới đất đứng lên:
- Thực sự không thua thiệt đâu, ông chủ.
- Cũng cảm thấy, đã đến lúc rồi.
- Duy nhất một chuyện không bỏ được, cũng chỉ có một tiểu Hầu Tử kia thôi.
- Ha ha ha.
- Nói thật.
- Thật ra thì tôi cũng thật sự không bỏ được anh, ông chủ.
- Tôi cũng không bỏ được ông chủ trước đó của tôi.
- Thực sự.
- Dùng một câu thật lòng mà nói.
- Mọi người.
- Đều là người tốt.
- Không đạo đức giả, không làm màu, đi theo mọi người, rất đã ghiền.
- Nhưng không có tôi, mọi người vẫn có thể sống rất tốt, thậm chí, còn có thể sống tốt hơn.
Châu Trạch mấp máy môi.
Anh rất muốn nói.
Không có ông.
Tiệm thuốc ở cách vách phải làm sao bây giờ?
Sau này chuyến đi chơi một ngày quanh Thông Thành phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu nói ra những lời này, quá phá không khí rồi.
Có một điểm, Châu Trạch vẫn không thể nghĩ ra được, đó chính là, nếu như lão đạo chết, lại từ chối sự trợ giúp của anh, muốn “cát bụi trở về với cát bụi”.
Như vậy.
Linh hồn của ông ta sẽ đi về nơi nào?
Sẽ giống như người bình thường, đi xuống địa ngục, đến Hoàng Tuyền Lộ, đi qua cầu Nại Hà, sau đó lại đầu thai sao?
Hay là.
Hoàn toàn kết thúc?
Hoặc là.
Đầu đội tử kim, chân đạp thanh vân.
Thái Sơn đang ở trong địa ngục sẽ vì vậy mà nổ vang?
Chẳng qua là.
Có lẽ chuyện cuối cùng hơi vô lý một chút.
Nếu như lão đạo thật sự chết.
Là đã có thể mở ra hình thức “Vương giả trở về”.
Không cần nói tới khả năng này nữa.
Chỉ nói tới chuyện bạn thật sự cho là đám người Địa Tàng Vương Bồ Tát cùng Thập Điện Diêm La ăn cơm khô sao sao?
- Ông chủ, thật ra thì, tôi vẫn cảm thấy, cuộc đời này, tôi sống có chút mệt mỏi.
Lão đạo xoay người.
Đối mặt với Châu Trạch đang ngồi dưới đất.
Nói:
- Tôi vẫn luôn có loại cảm giác thật sự xin lỗi rất nhiều người, áy náy vì đã phụ lòng rất nhiều người, cho nên tôi luôn muốn phải làm gì đó để bồi thường lại.
- Nhưng chỗ khó giải thích nhất cũng chính là ở đây.
- Tôi thực sự không phát hiện được cũng không tìm ra được.
- Rốt cuộc thì tôi có lỗi với người nào...
- Thật ra thì, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, khỏe mạnh sống tiếp mới là đúng đắn nhất, có thể tìm được biện pháp.
Châu Trạch cũng đứng lên.
Những lời này.
Không phải là đang an ủi.
Ngược lại mang theo một chút giọng đạo bá đạo thuộc về ông chủ.
Con ngươi của lão đạo “khựng lại” một chút, đảo một vòng.
Nói:
- Thật ra thì, cũng không có gì, ông chủ, tôi sẽ đến bệnh viện phối hợp trị liệu, không phải là ung thư thôi sao, bác sĩ nói là ba tháng, nhưng tôi thực sự cảm thấy tôi có thể sống không chỉ ba tháng đâu.
- Anh yên tâm đi, vào buổi tối trước ngày ông chết, tôi sẽ cắn ông một cái.
- ... - Lão đạo.
Châu Trạch một phát bắt được cổ áo của lão đạo.
Đưa mặt đến gần lão đạo:
- Làm màu mà nói, tôi thực sự không muốn nhiều lời, nhưng tôi sẽ không để cho ông cứ như vậy mà chết đâu.
Lão đạo nhún vai một cái, nhìn thấy Châu Trạch không có ý định buông tay ra, lão đạo chỉ có thể oan ức nói:
- Ông chủ, ô ô ô, vẫn là anh tốt với tôi, nhưng tôi thực sự không muốn trở thành cương thi nha...
- Ông, không có lựa chọn khác.
- Ông chủ, đừng mà, đừng như vậy chứ, cuộc đời chính là một trò chơi, có bắt đầu và có kết thúc mới có lối thoát, vẫn luôn có thể kéo dài tánh mạng thì trò chơi này có chơi cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
- Lão đạo?
- Vâng?
- Nói cho tôi biết, có phải gần đây ông bị chuyện gì kích thích không?
- Không có, ông chủ, chỉ là dạo này chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, rất hay nằm mơ.
- Ồ?
- Luôn nằm mơ thấy cha tôi ông tôi, hình như còn có ông cố ông tổ gì đó của tôi, thật nhiều lão đầu vây chung quanh tôi, để cho tôi quỳ ở chính giữa, không ngừng quở trách tôi.
- Ngủ một giấc là sẽ nằm mơ, mỗi lần mơ thì chính là giấc mơ này.
- Trong mơ, bọn họ ngay cả y phục cũng không đổi, tôi cũng đã bị chỉnh đến mức sắp suy nhược tinh thần rồi.
- Bây giờ tôi còn nghĩ, chờ tôi cũng chết đi, vừa đúng lúc, có thể theo chân bọn họ xuống đó chửi nhau với bọn họ đi.
- Đám trưởng bối vô lương này, lúc mắng tôi trong mơ, còn trói tôi lại rồi dùng vớ bịt miệng tôi!
- Thù gì đó oán gì đó nha, nhà tôi cũng đâu có để lại ngai vàng gì đó cho tôi thừa kế.
- Năm xưa, cha tôi lúc đó, quả thật cũng được tính là một địa chủ, nhưng đất đai cũng không phải do tôi làm mất, là quốc gia dọn dẹp, bọn họ có thể mắng tôi sao?
- Bọn họ, mắng ông cái gì?
- Chơi bời phá của...
...
- Cho nên, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Rốt cuộc lão đạo ông ta bị làm sao?
Hứa Thanh Lãng đứng ở trước bàn trà, nhìn Châu Trạch nằm trên ghế sô pha.
Châu Trạch đặt báo chí ở trong tay xuống.
Nói:
- Ung thư bao tử thời kỳ cuối.
Trên mặt Hứa Thanh Lãng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, giang tay ra, nói:
- Anh đang nói đùa sao?
Châu Trạch nâng chung trà lên, uống một hớp.
Nói:
- Rất nhiều người giống như anh, lúc biết được ai đó bên cạnh mắc bệnh ung thư đều sẽ cảm thấy là đang nói đùa.
- Nhưng trên thực tế, nếu bỏ công đi tìm hiểu một chút, người mắc bệnh ung thư ở bên cạnh mỗi người, tuyệt đối sẽ không ít.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Tôi đi tìm ông ta, ông ta nói cho tôi cảm giác của ông ta, là ông ta cảm thấy bản thân sống đủ rồi, dường như việc chết đi cũng không quá tệ.
- Tôi cảm thấy cho hắn bây giờ đã bắt đầu bày ra chuẩn bị tang lễ của mình rồi.
- Dù sao cũng đã làm tiên sinh lo liệu việc tang lễ nhiều năm như vậy, lúc trước đều là tổ chức giúp người khác, lần này rốt cuộc có thể đến lượt chính mình rồi.
- Cứ để cho lão đạo chết đi như vậy?
- Tôi cảm thấy, trên cái thế giới này, hai hình phạt tàn khốc nhất, một là khiến cho người ta chết đi, chuyện còn lại, chính là khiến cho người ta muốn chết cũng không chết được.
Châu Trạch nhún vai một cái, tiếp tục nói:
- Chính ông ta cũng đã nghĩ thông mọi chuyện rồi, tôi có thể có biện pháp gì chứ?
- Chúng ta vẫn có biện pháp khác, không phải sao? Để cho ông ta biến thành cương thi, hoặc là...
- Hình như dạo này ông ta có chút thần kinh suy nhược, đoán chừng nằm mộng cũng toàn nghĩ tới chuyện dứt khoát chết sớm một chút, rồi đi xuống tìm tổ tiên của ông ta đánh nhau đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận