Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 233: Đêm kinh hồn ở trại tạm giam (2)

- Anh đừng chống cự như thế, cũng không cần phải vội vã phủ nhận, anh hãy thử tĩnh tâm lại suy nghĩ thật cẩn thận xem. – Ông chú này lại còn hướng dẫn từng bước.
Có thể dưới cái nhìn của anh ta, tuổi của Châu Trạch không lớn lắm, lý lịch cũng rất đơn giản, hẳn là một rất cửa khẩu rất dễ đột phá.
Nhưng anh ta không thể nào biết được ông chủ Châu lại là người đã từng chết qua một lần, tạm thời không nói tới chuyện anh có làm cái việc chó má xúi quẩy này hay không, cho dù anh có làm thật, dựa vào tâm tính của ông chủ Châu há có thể dễ dàng bị mấy lời ba xạo của anh ta dẫn dắt?
- Anh suy nghĩ một chút đi, lần này chúng tôi đã chú ý tới anh rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được chứng cứ, muốn người ta không biết trừ phi mình không làm, ngẩng đầu ba thước có thần minh, đúng không?
- Hơn nữa, độc phẩm gây nguy hại cho con người như thế nào anh cũng biết, khi anh làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy thật sự không sợ bản thân sẽ bị đày xuống địa ngục sao?
- ... - Châu Trạch.
- Tôi cũng chỉ tùy tiện tâm sự thôi, dù sao thì chúng ta cũng không ở trong phòng thẩm vấn, cũng sẽ không bật ghi âm gì, từ đó có chuyện gì chúng ta cũng tiện nói với nhau hơn. - Cảnh sát ho khan một tiếng.
- Nói thật với anh. - Châu Trạch bất đắc dĩ nói.
- Anh nói đi, tôi đang nghe đây. - Cảnh sát lặng lẽ làm ra một cái thủ thế, ra hiệu cho đám đồng liêu đang quan sát bên kia chú ý tới, đồng thời anh ta cũng bắt đầu rửa tai lắng nghe.
- Chuyện này thật sự chỉ là một hiểu lầm thôi, mấy người tra xét lý lịch của tôi, hẳn cũng biết nhà vợ tôi rất có tiền, còn có, nhân viên họ Hứa trong tiệm sách của tôi kia hẳn mấy người cũng đã bắt về, đương nhiên cũng đã điều tra rõ, cậu ta là người có tới hai mươi mấy căn hộ.
- Đầu năm nay, làm công ăn lương hay làm tư duy sáng tạo, cho dù là làm việc quái gì đi chăng nữa, làm sao có thể kiếm tiền nhanh chóng lại ổn định như đầu tư bất động sản?
- Ngay cả con hàng đang mặc đạo bào ngồi phía bên kia, một mình lão đã tài trợ cho trên trăm học sinh vùng núi, mỗi lần lão ta livestream ít nhất cũng có thể kiếm được vài chục vạn.
- Chúng tôi ăn no rỗi việc hay sao, dưới tình huống có tiền như vậy còn chạy đi chế ma túy bán?
Châu Trạch cảm thấy những lời này của mình thật sự đã là những lời nói xuất phát từ tâm can.
Ý của anh cũng rất rõ ràng.
Mấy anh em chúng tôi đều không thiếu tiền.
Cho dù người không có tiền nhất là ông chủ Châu đây, nếu bỏ hết mặt mũi mà đi nịnh nọt cha mẹ vợ, hẳn cũng có thể lấy được tiền, hoặc đơn giản hơn một chút, chỉ cần lừa bịp Bạch Oanh Oanh một chút lấy đi một hai món đồ cổ bồi táng đi bán, hẳn cả đời này có thể sống cuộc sống cơm áo không lo.
- Ừm...
Hiển nhiên cảnh sát đã điều tra tình huống của mấy người trong phòng sách.
Lúc này.
Nghe xong lời Châu Trạch nói, anh ta cũng gật đầu, ra hiệu mấy lời này của Châu Trạch quả thật cũng có chút đạo lý.
- Anh xem tôi nói có đúng không, chúng tôi đều là người có tiền, cũng không thiếu tiền, làm sao có thể rảnh rỗi tới nhức cả trứng chạy đi làm mấy chuyện rối loạn kỷ cương như thế được? Không lẽ chúng tôi ngại mỗi ngày trôi qua chưa đủ thoải mái sao?
- Thật sự là phi logic mà.
Trên mặt chú cảnh sát đã lộ ra vẻ hơi suy tư, nói:
- Thật ra đây vốn không thể coi là suy luận logic nhất, nhất là đặt trên người của anh.
- Cái gì?
- Tỷ như... hẳn phòng sách anh mở ở khu phố Nam này vẫn luôn thua lỗ, đúng không?
- Cho nên chúng tôi hoàn toàn có thể căn cứ nguyên nhân này, một lần nữa xác định động cơ của anh.
- Tỷ như.
- Một người mở một phòng đọc sách chắc chắn sẽ thua lỗ ở khu vực trung tâm kinh tế tấc đất tấc vàng như vậy.
- Dường như có thể giải thích chuyện anh ta đi chế tạo độc phẩm.
- Bởi vì anh ta có điểm xuất phát cùng mục đích nguyên thủy rất rõ ràng, hành động như vậy vốn không phải là vì kiếm tiền.
- Có thể chỉ vì xuất phát từ kích thích, xuất phát từ thú vị...
- Anh nói đúng không?
- ... - Châu Trạch.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy chú cảnh sát này nói rất hay, rất có đạo lý.
Logic lưu loát.
Trật tự rõ ràng.
Nêu ví dụ thỏa đáng.
Khó có thể phản bác.
Mẹ nó.
Khiến chính ông chủ Châu cũng bắt đầu hoài nghi không biết có phải bản thân mình thật sự buôn lậu thuốc phiện hay không?
Nếu không tự dưng mình mở ra một phòng đọc sách như vậy làm gì?
Trước đây, sau khi anh thuê cửa tiệm của nhà họ Hứa ở Phố Nam xong.
Vì sao lại phải mở phòng đọc sách làm gì không biết?
Lẽ nào đều là vì thằng ngốc Từ Nhạc kia đã từng mở phòng đọc sách nên anh cũng muốn mở phòng đọc sách sao?
Rõ ràng mình có thể mở "Thiên Đường Của Ma", cũng có thể mở Bích Thủy Lam Thiên, cũng có thể mở Thiên Thượng Nhân Gian gì đó mà.
- Anh xem, tôi nói rất đúng đúng không?
Chú cảnh sát thấy vẻ mặt này của Châu Trạch, còn tưởng rằng anh đã bị mình làm xúc động, cho nên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp:
- Thật ra tôi cũng có thể hiểu được tư duy của mấy người trẻ tuổi như anh, dù sao cuộc sống của mấy anh cũng không giống chúng tôi ngày trước.
- Khi tôi còn bé điều kiện cuộc sống rất gian khổ, cơm thì vẫn có để ăn nhưng muốn ngày ba bữa thịt thì khó lắm, cho nên khi đó tôi đã nghĩ rằng nếu có thể ăn thịt mỗi bữa là vui vẻ lắm rồi.
- Không giống như mấy anh bây giờ, điều kiện cuộc sống của thanh niên thế hệ này tốt hơn nhiều lắm, cho nên bọn họ mới muốn làm thêm những chuyện khác một chút.
- Nhưng... ... ...
Tay cảnh sát này còn đang làm công tác tư tưởng.
Châu Trạch lại chợt nghe thấy một tiếng “sàn sạt” gần trong gang tấc.
Đứng bật dậy, ánh mắt Châu Trạch nhìn khắp bốn phía, thế nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng động chứ tuyệt không nhìn thấy thứ gì khác.
Điều đó là không có khả năng.
Đây vốn là chuyện không có khả năng!
Còn có loại quỷ mà bản thân mình không thể nhìn “thấy”?
Một quỷ sai không thấy được quỷ, giống hệt như một thợ cắt tóc lại chỉ cắt cho tên đầu trọc, đây không phải là đang nói bậy sao?
Chú cảnh sát tận tình này vừa nhìn thấy Châu Trạch bỗng nhiên đứng lên, còn tưởng rằng anh đã bị mình lay động, rốt cục cũng có thể hạ quyết tâm dự định thẳng thắng mọi thứ. Anh ta lập tức kích động hẳn lên, cũng đồng thời đứng lên theo. Mà ngay khi anh ta mở miệng chuẩn bị nói thêm cái gì đó, lại nhìn thấy Châu Trạch bắt đầu không ngừng đi qua đi lại trong phòng giam.
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ...
- Này, anh không sao chứ? - Chú cảnh sát sửng sốt một chút, anh ta bắt đầu hoài nghi không biết có phải cơn nghiện ma túy của Châu Trạch tới rồi không? Thế nhưng không phải lúc trước đã kiểm tra nước tiểu, không có vấn đề gì hay sao?
Trên thực tế, Châu Trạch đang thuận theo tiếng động mà không ngừng thay đổi vị trí của mình.
Tiếng xiềng xích ma sát với mặt đất kia đang ở ngay bên cạnh mình, ngay chính phía ngoài lan can của mình, không ngừng đi lại!
Cuối cùng, tiếng xích “đi” về phía lối ra.
Châu Trạch lập tức đi tới vị trí khóa cửa, hai tay theo bản năng bắt lấy khóa cửa.
Nhưng cuối cùng Châu Trạch vẫn cố gắng khắc chế, không lựa chọn dùng lực lượng của chính mình mạnh mẽ mở khóa đi ra ngoài, nhưng loại cảm giác này, thực sự rất khó chịu.
Công trạng đó.
Mới vừa đi dạo một vòng ngay trước mắt mình!
Thế nhưng nó đi rồi!
Giống hệt như một mỹ nữ lột sạch quần áo nhảy múa trước mặt mình một giờ, sau đó nói một câu "thật ngại quá, bà dì đến rồi" (1) sau đó rời đi, lưu lại một mình mình xốc xếch trong gió.
(1) Bà dì đến rồi: ý chỉ phụ nữ tới chu kỳ kinh nguyệt.
- Này, anh không sao chứ? Anh không cần giả ngây giả dại, từ tư liệu của anh tôi không hề thấy anh có lịch sử bị bệnh tâm thần gì cả! - Chú cảnh sát cho rằng Châu Trạch muốn đùa giỡn hoa chiêu gì.
- Mẹ anh... ...
Châu Trạch thiếu chút nữa thốt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận