Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 947: Ngày đầu tiên biến thành siêu nhân (2)

Vị trí cái trán.
Đã có máu tươi nóng bỏng chảy từng giọt xuống dưới.
- Hô hô
Đau đớn.
Thật là đau.
Lão Trương miễn cưỡng mở mắt ra.
Nhìn đứa bé đang ngồi khóc ở trên vỉa hè bên kia.
Đứa bé không có chuyện gì…
Sau đó.
Anh chỉ thấy được dường như hơi thở của mình đang trở nên nặng nề hơn, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lão Trương nhớ tới lúc trước, anh ấy từng nghe ông chủ nhà mình nói qua về cảm giác trải qua tai nạn bỏ mình là loại cảm giác gì.
Lúc đó anh ấy còn cảm thấy thật thú vị.
Thật đúng là không ngờ tới.
Bản thân lại sẽ có một ngày như thế.
Có chút quyến luyến dùng chút hơi sức cuối cùng, nhìn thế giới này một chút.
Lão Trương chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Kết thúc.
Đều kết thúc…
Không được.
Tôi phải nhìn lại lần nữa.
Lại liếc nhìn thành phố mà mình đã bảo vệ này, lại liếc mắt nhìn quê hương của mình.
Lão Trương lại mở mắt ra một cách rất tốn sức.
Rất là lưu luyến liếc nhìn thế giới này.
Sau đó.
Lại rất mệt mỏi chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhìn thêm chút nữa đi.
Lại liếc mắt nhìn lần nữa đi.
Lão Trương lại mở mắt ra.
Lại liếc nhìn thế giới này.
Sau đó lại nhắm hai mắt.
Sau đó.
Lại mở mắt ra.
Tôi còn có thể nhìn thêm chút nữa.
Tôi còn muốn nhìn thêm chút nữa.
Hả?
Mình lại còn có thể tiếp tục nhìn?
Lão Trương liền nằm ở nơi đó.
Không ngừng mở mắt.
Mở mắt.
Lân cận có không ít xe đậu, rất nhiều tài xế đang gọi điện thoại báo cảnh sát cùng 120, lại không ai dám tới giúp đỡ tình huống của người phía dưới.
Tài xế gây chuyện đó là một người thanh niên, lúc này ngồi ở trong buồng lái, mặt đầy thấp thỏm lo âu, nhưng anh ta biết rõ, nơi này là ngã tư lớn, dưới con mắt mọi người, cho dù anh ta muốn gây chuyện bỏ trốn cũng không có khả năng này, hơn nữa, anh ta cùng không có lá gan bỏ trốn.
Nhưng nhìn cái người bị chính mình đụng bay đang nằm ở nơi đó.
Anh ta cũng không có can đảm xuống xe đi xem một chút.
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Lão Trương đang không ngừng mở mắt nhìn thế giới.
Thẳng đến lúc.
Chính anh ấy cũng có chút nhìn đến chán rồi…
Sau đó.
Lão Trương cảm giác đầu của mình có thể động một cái.
Có thể nhìn thế giới theo một góc độ khác.
Ít nhất.
Để cho anh ấy nhìn Vương Bát Đản đã đụng bay mình một chút chứ?
Anh ấy nghiêng đầu qua.
Máu me đầy mặt.
Nhìn về phía chiếc xe đã gây chuyện kia.
Tài xế trong chiếc xe gây chuyện kia nhìn thấy người bị hại mặt đầy máu nằm trên đất.
Nhìn anh ấy.
- A a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Người trẻ tuổi che mặt mình.
Thét lên.
Lão Trương đặt cằm ở trên mặt đất.
Nhìn cũng đã nhìn.
Cũng nên chết đi.
Dù sao anh ấy biết rõ, trong một thoáng mới vừa rồi kia, xe của đối phương lại trong trạng thái tăng tốc, một cái đụng này, kinh khủng biết bao nhiêu, càng không cần phải nói đến việc đầu của anh ấy chạm đất trước.
Chẳng qua là.
Lúc Lão Trương lại mở mắt lần nữa.
Anh ấy bỗng nhiên nghĩ tới con trai của mình.
Anh ấy và con trai của anh ấy, thật ra thì đã không còn liên lạc, dù sao thân phận bây giờ quá lúng túng, anh ấy cũng đã từng nghe người trong tiệm sách nói qua, sau khi làm quỷ sai, nếu lại có quan hệ quá gần gũi với người thân trực hệ của mình, rất có thể sẽ hại bọn họ.
Nhưng bây giờ.
Bản thân phải chết.
Dù sao cũng phải nói một tiếng tạm biệt với con trai chứ?
Lão Trương đưa tay đi sờ điện thoại di động.
Không sờ được.
Điện thoại di động vào lúc anh ấy bị đụng bay.
Rơi đến vị trí cách đó mấy trăm mét.
Lão Trương muốn đi về phía bên đó.
Anh ấy lấy được điện thoại di động.
Muốn gọi điện thoại.
Bò bò.
Lão Trương cảm giác được dường như hai tay của mình còn có thể dùng sức được.
Anh ấy dùng hai tay bắt bắt đầu bò.
Tiếp tục bò bò.
Lão Trương phát hiện mình chân cũng có thể dùng sức.
Anh cũng dùng chân từ từ bò.
Bò bò.
Lão Trương phát hiện dường như phần eo của mình cũng có thể phát lực.
Anh liền bò nhanh hơn.
Bò được một đoạn khoảng bảy tám mét.
Lão Trương từ nằm mà bò, từ từ phát triển thành quỳ mà bò.
Khoảng cách vài mét này.
Lão Trương giống như là hoàn thành đoạn quá trình tiến hóa của nhân loại.
Chờ đến lúc lão Trương nhặt được điện thoại di động lên.
Anh ấy ngạc nhiên phát hiện.
Chính mình đã đứng lên.
Cầm điện thoại di động trong tay.
Lão Trương lại không vội gọi điện thoại.
Mà là có chút mờ mịt nhìn khắp bốn phía.
Có chút không tự nhiên nuốt nước miếng một cái.
Đây là.
Tình huống gì?
Lão Trương mơ mơ hồ hồ đứng ở nơi đó.
Anh ấy cảm thấy.
Hình như bản thân có chút không đúng.
Dù anh ấy không trực tiếp bị đụng chết.
Nhưng ít ra cũng nên tê liệt té xuống đất không đứng lên nổi khí thở ra nhiều hơn so với khí hít vào mới đúng chứ.
Làm sao lại có thể đứng lên được?
Đưa tay.
Sờ vết máu trên trán mình một cái.
Sờ ra một vết máu.
Nhưng anh, đầu không choáng váng, người không hoảng hốt.
Thật giống như tìm một tờ khăn giấy lau sạch sẽ một chút.
Ngay cả khử độc băng bó cũng không cần, liền có thể tự mình lái xe về nhà?
Có khả năng nửa đường còn có thể đi ăn một nồi lẩu nữa.
Thậm chí lão Trương cảm thấy bản thân có nên nằm xuống lại hay không?
- Anh đang giả người bị tông nằm đây, anh đang diễn người bị tông nằm đây, anh đang giả người bị đụng nằm ở đây! ! ! ! ! ! ! ! !
Tài xế trẻ tuổi trong chiếc xe gây chuyện xuống xe, đưa tay chỉ Lão Trương gào khàn cả giọng.
Lão Trương nhìn cũng lười nhìn hắn ta.
Mới sáng sớm đội trưởng đội hình cảnh Thông Thành đã chạy tới ngã tư đường diễn người bị xe tông?
Sao mặt mũi của anh ta lại lớn như vậy chứ?
Rất nhanh.
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều tới.
Tất cả trình tự xử lý đều đã đi vào quỹ đạo.
Dưới điều kiện tiên quyết là có camera giám sát.
Ai đúng ai sai.
Thật sự liếc qua là thấy ngay.
Nhất là sau khi biết được thân phận của lão Trương.
Tài xế gây chuyện cũng lập tức chủ động thừa nhận sai lầm của mình, nguyện ý tiếp nhận xử phạt cùng giáo dục, thái độ phi thường thành khẩn.
Lão Trương, vốn là không choáng váng, sau một hồi đến bệnh viện cùng đội cảnh sát giao thông, ngược lại cảm thấy chóng mặt rồi, lãnh đạo trong cục còn cố ý ghé qua thăm anh ấy, nhìn thấy đầu anh ấy bị băng bó, ép buộc anh ấy một hồi lâu, còn cố ý cho duyệt phép để cho anh ấy nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận