Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 316: Ta, lão đạo, thu tiền!

- Kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Trở lại chuyện chính. Sau khi lão đạo ngồi xe lăn điện ra ngoài, tiểu loli lại ngồi lên chiếc ghế phía sau quầy bar. Cô ấy vẫn luôn chú ý tới chuyện lão già kia.
Dựa theo phong cách bình thường, lão già này không giết quỷ sai, nhưng Châu Trạch đã tạo thành ân oán không chết không thôi với lão ta, nếu lão ta còn chưa chết thật, sợ rằng ngày sau lão ta sẽ tìm tới gây phiền phức. Đây đúng là một chuyện rất khó giải quyết.
Đương nhiên bọn họ không thể phòng tặc ngàn ngày. Mà tiểu loli lại không khác gì con châu chấu dính trên một sợi dây thừng với Châu Trạch. Cô ấy phải quan tâm, cũng không thể không quan tâm chuyện này.
Bởi vì dựa theo tính cách của Châu Trạch, nếu thật sự có ngày anh phải chết, chắc chắn anh sẽ không ngại kéo mình chôn cùng.
- Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa. Cũng không thể kêu tôi đánh thức anh ta dậy hỏi cụ thể rõ ràng, đúng không?
Tiểu loli im lặng không nói.
Vì hỏi chuyện này mà để cái ý thức kia thức tỉnh một lần nữa, Châu Trạch không thể nào làm như vậy. Đây là hành vi quá xa xỉ, cũng quá phá của.
Hơn nữa, Châu Trạch còn có cảm giác, nếu như cái ý thức kia chủ động lâm vào ngủ say, chắc chắn ít nhất nó đã giải quyết hết phiền phức trước mắt, không thể nào lưu lại một quả bomb sẽ nổ tung trong thời gian ngắn cho anh được.
- Tôi đi về trước, chính anh cẩn thận một chút. Có chuyện gì thì cứ gọi tôi. - Tiểu loli nhảy xuống khỏi ghế ngồi. Thấy bản thân không hỏi được gì, cô ấy dự định về nhà.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không khách khí với cô.
Tiểu loli chu mỏ một cái.
- Hôm nay mẹ tôi sẽ tiếp nhận quá trình trị liệu tâm lý hoàn toàn mới, tôi phải ở bên cạnh theo dõi, nếu không thật sự sẽ xảy ra vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Bà ấy có thể giết chết cha tôi, sau đó nướng ông ấy lên ăn. - Tiểu loli rất bất đắc dĩ, nói.
- Cô cũng đầu nhập sâu thật. - Châu Trạch hiếu kỳ nói.
- Chuyện này rất khó khống chế. - Tiểu loli có vẻ rất lơ đễnh: - Nhất là khi tôi nguyện ý thay thế nhân vật này, hưởng thụ cảm giác nhân vật này mang tới cho tôi. Lúc ấy, bản năng sẽ khiến tôi đắm chìm vào trong. Chỉ có điều trước khi triệt để chìm đắm, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết trước, ví như đổi một cương vị công việc khác chẳng hạn.
Nói xong, tiểu loli nhìn về phía Châu Trạch, khẩn cầu nói: - Cho nên, tôi thực sự hy vọng anh có thể phấn đấu vươn lên một chút, sớm ngày có thể trở thành bộ đầu, như vậy không gian vận tác của tôi cũng có thể lớn một chút.
- Tôi không muốn lặp lại bi kịch giống như cô em vợ của anh, ngây ngốc triệt để không phân rõ mình.
- À.
- Đúng rồi, nhắc tới chuyện này, tôi cũng quên. Anh với bác sĩ kia thế nào rồi? Ký đơn li hôn rồi sao?
- Xem anh ngày ngày làm cá muối trong phòng đọc sách, vui đến quên cả trời đất.
- Tôi cũng sắp quên anh là người đã có vợ đấy.
- Trở về coi chừng mẹ cô trước đi, đừng để mẹ cô chặt cha cô ra làm rau trộn bột mì, nấu lên ăn.
Tiểu loli đi tới cửa.
Sau đó cô ấy lại quay qua, duỗi nắm tay nhỏ của mình hướng về phía Châu Trạch.
Một nắm tay lắc qua lắc lại.
Ngón giữa của nắm tay kia chậm rãi cao lên.
Cuối cùng cô ấy dựng một ngón giữa hướng về phía Châu Trạch:
- Người đàn ông cặn bã.
- Tôi còn chưa ngủ với cô ấy. - Châu Trạch phản bác.
- Ha ha.
Ánh mắt tiểu loli chậm rãi rũ xuống.
Tập trung vào khu vực châu thổ không thể miêu tả.
Sau đó cô ấy híp híp mắt.
Phảng phất như cô ấy đã nhìn thấu tất cả.
- Còn tuổi nhỏ, tư tưởng đã không lành mạnh như thế. Xem ra quốc gia còn chưa thắt chặt các trang web mạng thì phải, khiến nguyên một đám các cô trưởng thành sớm.
Châu Trạch hạ lệnh trục khách.
Tiểu loli lắc đầu, hai tay thả lỏng phía sau, một bộ dạng tiểu đại nhân, sau đó lại hiện ra dáng điệu ngây thơ chân thành. Chỉ là khi cô ấy đẩy cửa phòng đọc sách ra, cô ấy lại đứng lại, mở miệng nói:
- Châu Trạch, anh nói tôi bị thân thể này ảnh hưởng ngược, tôi thừa nhận.
- Còn anh?
- Từ Nhạc ảnh hưởng? - Châu Trạch hỏi: - Anh ta đã sớm không còn tồn tại nữa.
Có lẽ, từ khi mới đầu anh ta còn tạo thành chút ảnh hưởng. Nhưng đến hiện tại, ảnh hưởng của Từ Nhạc đã sớm đã bị Châu Trạch quét sạch. Anh hiện tại chính là Châu Trạch.
- Ah.
Tiểu loli lên tiếng.
- Nếu như không phải Từ Nhạc thì sao?
- Rốt cục cô muốn nói điều gì?
Tiểu loli mím môi, vào đêm khuya một tuần trước kia.
Dưới trạng thái tiến vào "cương thi", Châu Trạch cầm thi đan lúc thì đưa đến bên mép bản thân mình, lúc lại đưa đến bên mép Bạch Oanh Oanh, liên tục tới lui bối rối, phải chăng cũng có ý nghĩa gì đó sao?
Một thân thể.
Hai ý thức.
Thật có thể không bị ảnh hưởng lẫn nhau sao?
Cuối cùng, tiểu loli không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi phòng đọc sách.
Châu Trạch lại châm một điếu thuốc, hút trong chốc lát.
Vào lúc này, bỗng nhiên di động vang lên. Anh vừa cầm lên nhìn, lại là điện thoại của lão đạo.
Kể ra.
Lão đạo ngồi trên xe lăn chạy bằng điện, mở nhạc thiếu nhi đi ra ngoài hóng gió cũng rất lâu rồi nhỉ, sao còn chưa quay về?
Lẽ nào lão đi khoe khoang vật cưỡi của mình ở khắp nơi, vui tới không biết tự kiềm chế?
- Alo.
- Ông chủ, giúp tôi một việc, xe đẩy của tôi bị kẹt rồi.
- Vậy ông tìm một người có lòng tốt ở chung quanh đẩy ra giúp ông, sau đó ông có thể 'tút tút tút' mà lái về.
- Ách, tôi rất xấu hổ. - Lão đạo nhăn nhó nói.
- Một người coi tiền âm phủ như nhân dân tệ, cũng biết xấu hổ sao?
- Không phải, ách, ông chủ, còn có chuyện cần ông đến giúp đỡ. Nếu là buổi tối, tôi sẽ gọi Hầu Tử đến, thế nhưng hiện tại không phải còn đang giữa ban ngày sao? Nó không tiện xuất hiện.
- Ông đang ở đâu đó?
Châu Trạch hỏi.
Hiện tại lão đạo vẫn đang trong trạng thái dưỡng thương, ông chủ Châu cũng không thể không chú ý tới lão.
- Ông chủ, tôi gửi vị trí qua cho cậu, tôi đang ở nơi cách phòng đọc sách không xa.
Quả thật là lão đạo đang ở vị trí cách phòng đọc sách không xa, Châu Trạch chỉ đi bảy, tám trăm mét đã nhìn thấy lão.
Bánh xe lăn kẹt vào miệng cống thoát. Châu Trạch đi qua, hơi dùng lực đẩy một cái, đã có thể đẩy xe ra ngoài.
- Trở về? - Châu Trạch hỏi.
- Đi vào trong đó.
Lão đạo chỉ chỉ một máy ATM phía trước.
Châu Trạch gật đầu, đẩy lão đạo tới cây ATM.
Lão đạo lấy một tờ giấy ra, phía trên có một chuỗi tên cùng với rất nhiều dãy số.
- Tôi chuyển giúp ông? - Châu Trạch hỏi.
- Ách...
Lão đạo nắm thẻ trong tay, hơi ngượng ngùng nhìn nhìn Châu Trạch.
Ý tứ rất rõ ràng.
Không tin anh được.
Ai bảo anh là người nghèo nhất toàn phòng đọc sách đây?
Châu Trạch liếm môi một cái, ngược lại cũng không vì chuyện này mà tức giận. Anh mở cửa phòng ngăn, chuẩn bị ra ngoài mua một bao thuốc.
Đúng lúc này, lão đạo vì đưa tay với tới máy ATM mà điện thoại kẹp bên nách rớt xuống.
Châu Trạch khom lưng nhặt lên giúp lão.
- Tôi đi mua bao thuốc.
- Được, ông chủ.
Đi tới cửa hàng giá rẻ đối diện, Châu Trạch mua một gói thuốc lá. Vừa định tính tiền, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Châu Trạch nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, phát hiện không phải, sau đó mới nhớ tới điện thoại của lão đạo còn đang để ở chỗ mình.
Châu Trạch mở điện thoại ra.
- Này, lão ta không ở đây, có việc gì mời đợi lát nữa lại gọi lại.
- Cái gì không ở? Tìm lý do gì! Làm lừa đảo còn muốn lập đền thờ, bây giờ còn muốn giả bộ sao?
Châu Trạch khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Lão lừa tiền của anh sao?
Mặc dù bình thường lão đạo sống có vẻ không gay gắt, khá lạnh nhạt, ví như trong chuyện livestream bán tiền âm phủ, nếu khách hàng mua xong tỉnh ngộ lại, tìm lão phiền toái, cũng không phải không có khả năng.
Đương nhiên, người nguyện ý bỏ tiền mua tiền âm phủ trong thời gian livestream, đa số đều là người thích tham gia náo nhiệt, thích cảm giác mới mẻ. Đoán chừng không có người nào thực sự coi chuyện này là chuyện đáng kể gì.
- Nói nhảm, lừa, lão lừa hai vạn của tao!
Mua nhiều tiền âm phủ như vậy?
Mày là người ngu đúng không?
Trong lòng Châu Trạch thầm nghĩ.
Vừa nghĩ Châu Trạch vừa thanh toán tiền thuốc lá, đi ra khỏi cửa hàng giá rẻ. Lão đạo còn đang thao tác trước máy ATM, vừa thao tác vừa nhìn tờ giấy trong tay.
- Con mẹ ngươi rốt cuộc lão có cho hay không? Đừng nói chuyện mà không đau răng, tao nói cho mày biết, làm người không thể làm như vậy được!
- Tôi là bạn của lão, hiện tại lão không có ở đây, tôi sẽ kêu lão nhận... ...
- Mẹ nó, còn gạt người, còn lừa bịp người!
- Ban đầu là lão già này nói rõ trước.
- Giúp đỡ con tao đến trường. Chỉ cần con tao thi lên đại học, một năm lão lại giúp đỡ hai chục ngàn!
- Hiện tại có điểm rồi, con của tao trúng tuyển nguyện vọng hai, tiền đâu? Tiền đâu?
- Đã nói là cho hai chục ngàn, bây giờ tiền đâu?
- Một vạn là học phí, một vạn còn lại là phí sinh hoạt.
- Tiền đâu?
- Ông nói cái gì?
- Không phải gạt chuyện tiền bạc sao?
- Mày đừng giả ngu với tao. Nói cho lão già kia biết, con mẹ nó nếu lão không trả thù lao, tao… tao đúng là bị lão già kia lừa thảm rồi!
- Tao vốn định để con trai tốt nghiệp trung học xong đi làm.
- Bây giờ, nhìn lại mấy đứa nhóc đã ra ngoài đi làm rồi xem.
- Đứa nào cũng xây nhà mới, ngay cả vợ cũng cưới rồi, thậm chí con cũng sinh rồi.
- Thật đáng thương cho con của tao, tao cũng đáng thương…
- Trước đây hồ đồ đánh mất lương tâm, tin lời lão già này, mỗi tháng lão gửi tiền qua lừa bịp con tao học ba năm trung học phổ thông.
- Kết quả vào lúc này rồi, khi kỳ thi đại học đã kết thúc, điểm số xuất hiện, lão lại trở mặt không nhận!
- Lão già chó má kia!
- Điện thoại không gọi được, gọi được thì không có người nhận, lão chó kia đang chơi trò mất tích à.
- Không chứa được Bồ Tát thì đừng giả vờ! Không làm được người tốt cũng đừng giả vờ! Lão tử buồn nôn nhất là loại đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
- Không phải cảm thấy con tao đậu đại học rồi, tốn hai chục ngàn mắc quá, không nỡ bỏ ra sao? Tội gì mà không nói sớm!
- Đó là con của ông, có thi đậu cậu ta cũng phải do ông cho tiền ăn học. - Giọng điệu của Châu Trạch đã lạnh nhạt lại.
- Cho cái rắm! Ngay cả lão tử còn không có tiền sống, nào có tiền cho nó học đại học!
- Hơn nữa, hiện tại sinh viên ra trường thì có ích lợi gì? Đầy sinh viên ra trường không tìm được việc làm, tốn tiền vào việc học đại học làm quái gì!
- Mày nói cho lão già kia biết.
- Nếu không gửi tiền đến, tao sẽ đốt giấy báo trúng tuyển của con trai, để nó ra ngoài làm công!
Châu Trạch cúp điện thoại.
Muốn mắng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận