Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1301: Lựa chọn của Deadpool (2)

- Thứ hai, anh trai tôi, tôi muốn mang đi, anh phải cởi bỏ xiềng xích cho anh ấy.
- Anh trai anh?
- Anh trai tôi, chính là cái vị bị anh trồng vào trong đất kia.
- Ồ?
Ông chủ Châu bừng tỉnh, hiểu rồi, vấn đề, là ở chỗ này.
- Chỉ cần anh đáp ứng được hai điều kiện này, người phụ nữ của anh, tôi sẽ hoàn trả lại như cũ cho anh, sẽ không động đến một cọng tóc gáy của cô ta.
- Được, nhưng trước tiên tôi phải hỏi anh một vấn đề.
- Nói đi.
- Con cá buổi sáng hôm nay, là do anh đưa tới sao?
- Món quà nho nhỏ, không bày tỏ hết được tấm lòng.
- Khách khí, khách khí rồi.
- Ngài nói quá lời.
- Anh chờ đó, tôi lập tức đến đó.
- Tôi chờ anh tới, cởi bỏ xiềng xích giúp cho anh trai tôi.
- Sau giao dịch lần này.
- Anh.
- Lấy được hữu nghĩ của biển cả.
- Được rồi được rồi, đây là vinh hạnh của tôi, vô cùng vinh hạnh.
- Tôi rất thích kết bạn cùng loại người như ngài đây, xin thứ lỗi, trước đây là tôi đường đột, hy vọng chuyện đó, sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị sau này của chúng ta.
- Sẽ không, sẽ không đâu.
Bởi vì.
Là ai cho anh dũng khí cho anh lần tưởng là bản thân còn có sau này?
- À, đúng rồi, thuận tiện đưa điện thoại di động cho anh trai của anh được không? Tôi muốn nói với anh ấy mấy câu.
- Được thôi, tôi hiểu mà, ngài là một người trọng tình cảm.
Nói bóng gió chính là.
Nếu không biết anh là một người trọng tình cảm, tôi cũng sẽ không dùng đến phương thức bắt cóc để ép anh đi vào khuôn khổ.
Điện thoại di động.
Được chuyển cho Deadpool.
Giây lát.
Châu Trạch nói với điện thoại di động:
- Anh ta là em trai của anh?
Đầu bên kia của điện thoại di động, truyền đến một tiếng “vâng” rất nhỏ.
- Nhưng tôi không nhớ là đã có đứa con trai như anh ta.
Yên lặng.
Thế nhưng cũng không kéo dài thời gian quá lâu.
Bởi vì Deadpool biết rõ.
Đầu bên kia điện thoại di động sẽ không cho anh ấy thời gian yên lặng quá lâu.
Rốt cuộc.
Deadpool trả lời:
- Tôi hiểu rồi... Phụ thân đại nhân.
...
Cúp điện thoại.
Châu Trạch cất điện thoại di động vào trong túi, đi về phía cửa.
- Ông chủ, anh phải đi đâu vậy nha?
Cô gái da đen vừa mới đưa nước trái cây tươi mới tới cho Châu Trạch, thuận tay dọn dẹp lại gian phòng cho anh, đúng lúc này cũng đi ra.
Thành thật mà nói, cô gái da đen hiện tại so với lúc đầu khi vừa quen biết, thay đổi thực sự rất lớn, cô ấy lúc đó, ngây thơ hồn nhiên, mặc dù luôn là kiểu vừa mở miệng thì sẽ là loại ngôn ngữ kinh người của bà bà.
Bây giờ, thật ra thì cũng ngây thơ hồn nhiên, hồn nhiên đến mức toát ra khí chất của người vợ.
- Đến viện bảo tàng tượng sáp.
Châu Trạch không có ý định lừa gạt cô ấy.
Trong toàn bộ tiệm sách.
Chỉ có cô ấy thân thiết với Deadpool nhất.
Deadpool có thể có phát triển như hôm nay, cũng là thành quả cô ấy tận tâm chăm sóc.
Thật ra thì.
Rất nhiều lúc.
Châu Trạch đều sẽ theo bản năng tránh đi những chuyện liên quan tới vấn đề rốt cuộc có nên đánh thức Deadpool là ai hay không.
Bởi vì biểu hiện từ đầu tới cuối của Deadpool.
Đều không chê vào đâu được.
Tuyệt đối là loại tử trung trong tử trung.
Thêm vào đó.
Có cô gái da đen – người rất hiểu tình thế - ở bên cạnh anh ấy, Châu Trạch cảm thấy, anh ấy có thức tỉnh được trí nhớ trước kia hay không, thực sự không có gì quan trọng.
Thứ anh có thể cho anh ấy, người khác không cho được, đi theo anh lăn lộn, khẳng định có tiền đồ nhất.
Nhưng hiện tại.
Có chút vấn đề, lại không thể tránh được nữa rồi, nói cho cùng, còn là do anh quá lười biếng rồi, cái vấn đề này, hẳn là từ lúc luật sư An cho Deadpool xem «Naruto» là phải chú ý rồi mới đúng.
- Viện bảo tàng tượng sáp?
Cô gái da đen kinh ngạc một chút.
Cô ấy là một người phụ nữ thông minh.
Cộng thêm.
Có lẽ phụ nữ thật sự có một loại giác quan thứ sáu đặc thù đi, nhất là còn áp dụng lên trên người thân thiết nhất của mình.
Cùng với.
Vẻ mặt hiện tại của Châu Trạch.
Cùng với loại giọng nói lãnh đạm này.
- Anh ấy sao rồi, ông chủ? Có phải là anh ấy đã làm sai chuyện gì hay không?
- Anh ấy không có.
Châu Trạch trả lời.
- Ít nhất, hiện tại còn chưa có.
Nói xong.
Châu Trạch đi về phía cửa.
- Không, không, ông chủ, thực sự, anh ấy thực sự trung thành, tôi có thể cảm nhận được, anh ấy đối xử với ngài giống như cha là xuất phát từ nội tâm, anh ấy không còn là anh ấy lúc trước nữa, thật sự không phải, anh ấy là học sinh mới, giống như cương thi, không có quan hệ với những chuyện đã qua, thực sự đấy, ông chủ!
Đôi tay của cô gái da đen nắm lấy cánh tay của Châu Trạch.
Thân thể của cô ấy đã phát run, cô ấy sợ.
Sau đó.
Cô ấy lại trực tiếp quỳ gối với Châu Trạch.
- Ông chủ, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh, bất luận anh ấy có làm sai chuyện gì hay không, cầu xin ngài cho anh ấy một cơ hội, cầu xin ngài cho anh ấy một cơ hội, thực sự, thực sự cầu xin ngài đấy...
- Hẳn là cô biết anh ta tới đây bằng cách nào chứ?
- Tôi… tôi biết.
- Vậy cô có biết tại sao anh ta có thể sống được tới hiện tại không?
- Tôi... Tôi...
- Bởi vì anh ta chưa từng phạm sai lầm, một lần cũng không có.
- Vâng…
- Tôi hy vọng, lần này, cũng giống vậy.
Châu Trạch đưa tay, kéo bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh của cô gái da đen ra, tiếp tục nói:
- Bởi vì, anh ta căn bản không có chỗ cho sai lầm, một chút cũng không có.
...
Cô gái da đen vẫn luôn biết rất rõ tính cách của Châu Trạch, trên thực tế, thăm dò tính cách của ông chủ lớn nhất vốn là công việc cơ bản nhất của cấp dưới.
Nói dễ nghe một chút, gọi là thanh thản lạnh nhạt, mà nói khó nghe một chút, chính là lười cùng với cá mặn.
Bởi vì anh sợ phiền phức, chẳng muốn đâm đầu vào phiền phức, cho nên sẽ còn cố ý bóp chết nguy cơ từ khi vừa mới xuất hiện.
Máu lạnh?
Dường như chưa tới mức đó.
Nhưng chính là loại lãnh đạm này.
Có lúc lại càng đáng sợ hơn so với máu lạnh.
Cô gái da đen đi theo sau lưng Châu Trạch đi về phía viện bảo tàng tượng sáp, cô ấy không dám đi theo quá gần, cũng không dám kéo ra khoảng cách quá xa, bởi vì tâm thần hốt hoảng, thậm chí cô ấy còn làm ra động tác cùng tay cùng chân rất buồn cười.
Hốt hoảng, là bởi vì quan tâm, cô ấy biết rõ, kết cục của Deadpool, thật ra thì được quyết định ngay khoảnh khắc ông chủ bước tiếp viện bảo tàng tượng sáp, và nhìn thấy thái độ của anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận