Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 633: Bình Đẳng Vương Lục! (2)

Ngay sau đó.
Châu Trạch trực tiếp phóng về phía người đàn ông âm nhu.
Người đàn ông âm nhu ngẩng đầu.
Nhìn Châu Trạch đang xông về phía mình.
Cười cười.
- Quỷ sai?
Mới vừa rồi anh ta đã truy sát tới Bình Đẳng Vương Lục cũng phải chạy trối chết.
Lúc này lại có thể bị một quỷ sai âm ty nho nhỏ chủ động khiêu khích?
Lập tức.
Người đàn ông âm nhu đưa tay nắm lấy huyết tuyến của mình.
Một tay khác chợt ép xuống.
Quát khẽ nói:
- Âm La Vạn Tượng!
Từng đạo cương phong màu đen bỗng nhiên xuất hiện.
Điều này khiến Châu Trạch nghĩ tới thuật pháp Thúy Hoa đã sử dụng lúc tới dương gian trước đây.
Nhưng một màn trước mắt này.
So với Thúy Hoa lúc trước.
Hiển nhiên càng cường đại vô số lần.
Thực lực khác biệt.
Tạo ra khoảng cách lớn tới mức khiến người có chút tuyệt vọng!
Cọp bệnh cũng tuyệt không phải một con kiến luyện ra hai khối cơ bắp có thể khiêu khích!
Lập tức.
Châu Trạch trực tiếp xoay người nhảy vào trong đầm nước.
Cương khí bàng bạc đuổi theo anh, cũng cùng xuống đầm nước.
Trong lúc nhất thời.
Toàn bộ đầm nước ba đào cuộn trào mãnh liệt.
Giống như một cự nhân cầm thìa đang điên cuồng khuấy đều!
- Đứng lên… Cho ta!
Người đàn ông âm nhu nắm chặt hư không.
Sau đó chợt kéo một cái.
- Rầm!
Châu Trạch bị một luồng lực lượng vô hình ép ra khỏi mặt nước.
"Phù phù" một tiếng, rơi trên mặt đất.
- Quỷ Ngọc!
- Ông!
Cũng nhưng vào lúc này.
Quỷ Ngọc bỗng nhiên xuất hiện.
Ý đồ trực tiếp đâm vào linh hồn của người đàn ông âm nhu.
- Cút!
Người đàn ông âm nhu quát chói tai một tiếng.
Thân thể Quỷ Ngọc lập tức phóng đại.
Sau đó trực tiếp nứt vỡ.
Tiêu tán thành vô hình!
- ... ... - Châu Trạch.
Đang trong trạng thái trọng thương, vậy mà anh ta chỉ cần đưa tay lên đã có thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Người đàn ông âm nhu gắng gượng đứng lên.
Đi tới trước mặt Châu Trạch.
Nhưng không trực tiếp hạ sát thủ.
Trái lại anh ta có chút tò mò mà đánh giá Châu Trạch.
- Thú vị, rất thú vị, tên nhóc mày thoạt nhìn không có mấy cân thịt.
- Giống như ếch bò Mỹ, ăn ngon nhưng thịt không nhiều lắm, muốn ăn no, thì phải ăn được nhiều con.
Người đàn ông âm nhu đưa tay, bắt được cổ Châu Trạch.
Liếm liếm bờ môi của mình.
- Được tao ăn hết là vinh hạnh của mày.
- Mày vốn không cách nào tưởng tượng được.
- Rốt cuộc tao là nhân vật vĩ đại như thế nào!
- Lại là câu này.
Châu Trạch bất đắc dĩ, tính chẳng biết xấu hổ của đám nhân vật lớn này thật sự là cha truyền con nối.
Sau đó.
Anh chuẩn bị khiến ngu ngốc mở ra phong ấn.
Đây vốn không phải màn đối quyết của người cùng một đẳng cấp.
Thậm chí còn vượt qua rất nhiều cấp bậc.
Chỉ là.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là.
Sau khi phong ấn được mở ra.
Vị kia.
Lại không hề có động tĩnh gì!
Sợ?
Nhận thua?
Chân thật như vậy sao?
Không đúng.
Có một điều khiến Châu Trạch khó hiểu.
Anh không cho rằng sắp chết đến nơi, cho dù biết rõ hiện tại thực lực của mình còn chưa khôi phục, không phải đối thủ của người ta, nhưng ngay cả cơ hội buông tay đánh một trận anh ta cũng trực tiếp từ bỏ.
Đây không phải họa phong của doanh câu!
- Buông anh ta ra!
Lúc này lão Trương lao đến.
Tuy rằng.
Có thể đoán được.
Anh ta có đến cũng không có tác dụng gì.
Chỉ tiếc lão Trương không phải nữ.
Nếu không ở chỗ này, anh ta còn có thể hoàn thành tiết mục não tàn khổ tình một hồi.
- Két...
Ánh mắt người đàn ông âm nhu ngưng lại.
Hai chân Lão Trương trực tiếp bị giam cầm, anh ta không cách nào nhúc nhích.
- Thịt của mày ít đến đáng thương cảm, chớ nóng vội, tao sẽ ăn từng người từng người một.
Nói xong.
Người đàn ông âm nhu hé miệng.
Cắn về phía đầu của Châu Trạch.
Trong miệng anh ta.
Phảng phất như có một vòng xoáy màu đen.
Có thể cắn nuốt tất cả!
- Rầm!
Mà lúc này.
Một thứ màu vàng óng đập tới.
Một đạo cương phong cuốn ra, va chạm với kim quang, kim quang bỗng nhiên đại thịnh, trực tiếp xuyên thấu cương phong.
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy.
Mặt của người đàn ông âm nhu hơi lệch sang một bên.
Anh ta.
Bị đập trúng.
Bị "pháp khí" duy nhất của lão Trương, thậm chí có thể nói là "đồ vật" duy nhất đập trúng.
- Phù phù!
Đồ vật rơi trên mặt đất.
Người đàn ông âm nhu cúi đầu.
Nhìn thấy tỳ ấn này.
- Thứ này… sao thứ này lại ở đây?
- Tôi cũng rất tò mò.
Thân hình của thanh niên mặc áo đen bỗng nhiên xuất hiện trên mặt nước.
Trước đó.
Anh ta học theo bộ dáng của Châu Trạch nằm trên bậc thang.
Người đàn ông âm nhu hơi kinh ngạc mà quay đầu lại.
Nhìn về phía vị thanh niên mặc áo đen kia.
Gằn từng chữ từng chữ nói:
- Bình Đẳng Vương Lục!
Nhân sinh như lần đầu gặp gỡ, chỉ có thể dùng hai chữ huyền bí để hình dung.
Trước khi tới nơi này.
Châu Trạch cho rằng đây chỉ là trò chơi "cuồng làm thịt đám nhóc".
Thực sự là vì sự đặc thù của chính mình, những chuyện mình đã trải qua cùng với những phong ba đã xuất hiện hơn một năm nay.
Cho dù không tính cả doanh câu, lấy thực lực của bản thân ông chủ Châu hôm nay, trong số những quỷ sai kia, thật đúng là không có mấy quỷ sai có thể khiến anh nhìn thẳng.
Vậy mà.
Quanh co một hồi.
Đầu tiên là một người đàn ông âm nhu như vậy xuất hiện.
Mỗi một tiếng nói.
Mỗi một cái giơ tay nhấc chân.
Còn càng giống thái giám hơn cả thái giám.
Lại hết lần này đến lần khác mạnh mẽ tới đáng sợ.
Rõ ràng bản thân bị trọng thương, vẫn có thể dùng lòng bàn tay kéo mình lên, ông chủ Châu tự cảm thấy bản thân khó có thể chiếm được một chút lợi ích trước mặt đối phương.
Ngay cả khi anh gọi doanh câu ra.
Nói thật.
Tạm thời không nói tới khả năng có thể bại lộ thân phận, dẫn tới đám cự lãng khác.
Lấy trạng thái hiện tại của doanh câu.
Có thể chiến thắng tên hoạn quan trước mặt hay không.
Thật đúng là khó nói.
Hơn nữa.
Xác suất không làm gì được có lẽ còn lớn hơn một chút.
Ban đầu khi nhặt được sách Âm Dương ở trường trung học Bình Triều.
Anh gặp phải người phụ nữ mặc hoa phục kia.
Vị kia, Châu Trạch không thể nhìn thấu sâu cạn, đến nay vẫn không biết thân phận của cô ấy, bởi vì đối phương chỉ để sách Âm Dương lại sau đó bỏ đi, cũng không xuất thủ đánh người, cũng bởi vậy, người phụ nữ kia càng lộ vẻ thần bí không lường được.
Sau đó anh lại gặp được rất nhiều địch thủ.
Thời gian gần đây, có thể khiến anh cảm thấy ấn tượng, cũng chỉ có vị Phật cất tiếng bản thân đi nhầm cửa ở Từ Châu.
Ngoài ra.
Trên cơ bản, doanh câu ra tay, mọi việc đều thuận lợi.
Mà hôm nay.
Gặp phải đại nhân vật chân chính, tất cả "ưu thế trong lòng" được thành lập trước đó, trong nháy mắt biến mất, không còn sót lại chút gì, trước mặt tồn tại như này, cái thứ đang trói buộc trên người mình, còn lâu mới khôi phục như cũ kia.
Cũng chỉ là nước chảy bèo trôi.
Lại thêm.
"Bình Đẳng Vương Lục" xuất hiện một cách không giải thích được.
Chủ nhân của cửu điện.
Một trong Thập Điện Diêm La.
Có lẽ.
Châu Trạch nghĩ không sai.
Đây quả thật là trò chơi "cuồng làm thịt đám nhỏ".
Chỉ là hiện tại, Châu Trạch biến thành đứa nhỏ ấy.
Ánh mắt thanh niên mặc áo đen đầu tiên là rơi xuống trên tỳ ấn của chính mình, ngay sau đó lại đảo qua người lão Trương và Châu Trạch một lần, loại biểu lộ thân phận sau đó triển hiện ra uy áp thực sự khủng bố!
Lục Bình Trực có thể tính là người trung thành và tận tâm với cửu điện, chỉ cần vị Bình Đẳng Vương này nguyện ý thăm dò, muốn tra được nguyên nhân Lục Bình Trực chết cũng không khó.
Nhân vật như vậy vốn có thủ đoạn thông thiên, huống chi lúc này anh ta còn "bắt được cả tang chứng vật chứng"?
Cũng may.
Dưới mắt Bình Đẳng Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận