Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1231: Fan boy của Thiết hàm hàm (1)

- Ông!
Trong đình hóng mát.
Hình ảnh đã cố định lại lần nữa khôi phục chuyển động.
Ông chủ Châu lại lần nữa uống một hơi cạn sạch, giống như là đang uống nước trái cây vậy, không có chút cảm giác nào.
Mà người đàn ông ở trước mặt, sắc mặt anh ta lại lần nữa trướng đỏ.
Khom lưng xuống.
Thở hồng hộc.
Giống như thiếu chút nữa là đã nhồi máu cơ tim rồi.
Chốc lát.
Người đàn ông mới hơi khôi phục lại được một chút.
- Tửu lượng của tôn giá, quả thật là làm người ta kinh ngạc.
Chẳng qua là.
Khi anh ta lại cầm bầu rượu lên lần nữa, lại bị Châu Trạch đoạt lấy trước.
Ông chủ Châu rót đầy hai ly rượu.
Ngay sau đó.
Bưng ly rượu của mình lên trước.
- Anh đã mời rồi tôi hai ly, tôi cũng không bắt nạt anh, kính lại anh một ly, có được không?
- Có thể, cược rượu mà, đương nhiên là phải có qua có lại.
Người đàn ông lơ đễnh gật đầu một cái.
Bưng ly rượu lên.
Tràn đầy tự tin mà nói:
- Vậy thì cho tại hạ uống một ly rượu của tôn giá, nghiệm chuyện xưa của tôn giá một phen!
Châu Trạch liếm môi một cái.
Giơ ly rượu lên.
Đối phương cũng giơ ly rượu lên:
- Mời!
- Mời!
Mà ở sâu trong nội tâm của ông chủ Châu.
Có một người.
Đã lâm vào hồi tưởng.
Trong rượu có chuyện xưa, trong rượu có tình cảm, trong rượu, cũng có năm tháng.
Anh ấy nâng tay lên.
Nhẹ giọng nói:
- Cạn… ly… Xi… Vưu…
- Ầm! ! ! ! ! ! ! !
Người đàn ông mới vừa rồi còn đầy tự tin bưng ly rượu lên.
Môi vừa mới chạm đến mép ly rượu.
Vào giờ khắc này.
Trực tiếp.
Trực tiếp.
Trực tiếp.
Nổ!
...
Không có một chút phòng bị nào, cũng không có một chút đánh tiếng cảnh báo nào.
Thậm chí ngay cả bản thân ông chủ Châu cũng bị dọa đến hết hồn.
Mẹ nó chứ.
Tính khí thật là nóng nảy nha.
Nói chơi là chơi ngay!
Nếu như quăng ra một vấn đề, bàn về chuyện lúc uống rượu, một người ngồi đối diện bạn bỗng nhiên thả cái rắm, đó là loại cảm giác gì?
Đoán chừng sẽ có rất nhiều người tình nguyện tham gia thảo luận và trả lời.
Nhưng nếu như đó là: Bàn về chuyện lúc uống rượu, một người ngồi đối diện bạn bỗng nhiên nổ tung.
Đó là cảm giác gì?
- ...
Giống như một trận gió.
Bỗng nhiên thổi vào mặt.
Thổi qua tóc của bạn, thổi rối tóc mái của bạn, thổi cho bạn nheo mắt.
Sau đó.
Vị vốn dĩ đang ngồi trước mắt kia.
Đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Cái ly rơi ở trên mặt đất, rơi đến nát bấy.
Ông chủ Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may.
Người ở nơi này đều không có cơ thể theo ý nghĩa truyền thống, nếu không, nếu như một bộ thân thể máu thịt nổ nguy trước mặt mình, chuyện đó sẽ kinh tởm lắm đi?
Đúng vậy.
Vào lúc này, vấn đề làm ông chủ Châu nghĩ mà sợ là chuyện này, đây chính là cái gọi là bản năng của người mắc bệnh sạch sẽ mức độ nặng.
Thật ra thì, cũng bởi vì ông chủ Châu thực sự không cho là bản thân thất bại, cho nên cực kì yên tâm thoải mái.
- Anh làm như vậy thì kính ai đây, phản ứng này cũng quá mãnh liệt rồi.
Sau khi tâm tình khôi phục bình tĩnh, Châu Trạch hỏi ở trong lòng.
- Xi... Vưu...
Trong giọng nói của Thiết hàm hàm mang theo chút cô đơn, còn giống như có một tia chưa thỏa mãn.
Ly rượu này.
Anh ấy uống không đã ghiền.
Hình ảnh trong ly rượu, chuyện xưa trong rượu, còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc.
Cảm giác này, giống như đang kể một chuyện xưa:
- Cực kỳ lâu trước kia, ở trên núi, có một lão sư phụ, có một ngày, lão sư phụ nổ.
- Hết phim…
Châu Trạch cười một tiếng.
Chuyện này quả thật có chút bắt nạt người ta rồi.
Thật ra thì.
Nguyên lý của chuyện đánh cược rượu này cũng rất đơn giản, nhất là trước khi vào đình, Thiết hàm hàm đã nói với anh, lúc nãy, nhìn như là người đàn ông kia thay đổi phong cảnh bốn mùa, trên thực tế, thứ thay đổi vẫn là tâm cảnh của chính bản thân Châu Trạch.
Tâm tính khác đi rồi, cảnh sắc đã thấy, tự nhiên cũng không còn giống nữa.
Giống như luật sư An vậy, có lẽ con đường cụ thể mà anh ta đi không giống luật sư An, nhưng phương hướng thống nhất vẫn là một, vẫn đi theo hướng tinh thần lực.
Trò uống rượu này, thứ so đấu là một loại cảm ngộ, hoặc là cuộc sống của tôi nghiền nát anh, hoặc là cuộc sống của anh đập chết tôi thôi.
Người đàn ông cho là bản thân tìm được trái hồng mềm, dù sao trong mấy chục năm trước đó, anh ta vẫn luôn bị vị bà bà kia ngược.
Ai biết được.
Người anh ta tìm được lại là kẻ có thể xem như mấy tấm thép cứng rắn trên thế gian này.
Anh ta còn vui vẻ chủ động tông vào.
Cầu tông vào, cầu dạy dỗ, cầu quất roi.
Cuối cùng.
Cần người được người.
Hai ly rượu trước đó.
Một ly là quá khứ thói đời nóng lạnh, một ly là kim qua thiết mã đầy nhiệt huyết, nhưng cũng có thể nó ở đẳng cấp thật sự khác nhau, nhìn phong cảnh cũng khác nhau đi, ở trong mắt người đàn ông, đó đủ để xem là một cuộc đời tuyệt vời phong phú, ở trong mắt Doanh câu, giống như một bầy kiến hôi đang dọn nhà vậy, cực kì buồn chán không có chút hứng thú nào.
Được rồi.
Châu Trạch đứng lên.
Đưa tay gãi gãi tóc của mình.
Ngáp một cái.
Chỉ còn lại một tên.
...
Tay của thiếu niên áo tơi đang run lên.
Tuy nói không biết được người mà cậu ta đang cosplay rốt cuộc là Khương Thái Công* hay là Liễu Tông Nguyên*. (Khương Tử Nha; **nhà văn, nhà thơ thời Đường, 2 tác phẩm tiêu biểu là “Giang Tuyết” và “Ngư ông”, với hình ảnh lão ngư dân)
Nhưng thứ cậu ta muốn thể hiện, cuối cùng vẫn là ý cảnh đứng trước thái sơn băng giá mà vẫn không biến sắc mà thôi.
Bây giờ, cậu ta không duy trì được nữa.
Lúc Châu Trạch xoay người, nhìn về phía thiếu niên ở bên ngoài đình hóng mát, nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của đối phương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Đây là một nụ cười thân thiện, bởi vì anh có thể cảm giác được, một ít biểu cảm của thiếu niên kia, thật ra thì thực sự không giống đang giả vờ, mà hoàn toàn là lộ ra sự chân thật.
Cậu ta là cái hồ này, cái hồ này chính là cậu ta, mặt hồ như gương, mặt gương như tâm.
Câu cá ở trong lòng mình, cho dù có che che giấu giấu gì đó, ngược lại đã trở nên vô nghĩa.
- Cậu là người cuối cùng rồi.
Châu Trạch mở miệng nói.
Ông chủ Châu cũng chú ý đến, gần đây phong cách hành sự của mình dường như có chút đi lệch, rất nhiều lần cảnh tượng lúc anh nói chuyện và làm việc, luôn cho anh một loại cảm giác khác thường của nhân vật BOSS phản diện.
Thêm vào những ý tưởng đã định trước đó.
Luôn có một loại ảo giác bản thân sắp bị lực lượng chính nghĩa đánh bại, sắp ngỏm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận