Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1774: Nơi khiến tôi an lòng tức là nhà (1)

Ông ta không vừa mắt tổ tiên của mình, cho rằng bọn họ chẳng qua chỉ là đống gỗ mục vô dụng nằm ở trên cơ nghiệp cơ nghiệp của lão tổ Đệ nhất mà thôi.
Ông ta coi thường Địa Tạng, cho là ông ta vô cùng ngây thơ.
Ông ta coi thường rất nhiều thứ.
Thậm chí ngay cả lúc đối mặt với Hiên Viên kiếm – chuyện khiến cho người ta tuyệt vọng.
Ông ta cũng dám động tâm tư bố trí mưu đồ ngàn năm để chui sơ hở!
Chẳng qua là.
Vào lúc này.
Trong mắt Phủ Quân, ngoại trừ sự tự tin ra, có thêm một tia mê mang, thêm chút thấp thỏm, thêm chút áy náy, lại thêm chút nghi ngờ và nhiều loại cảm xúc khác.
Bởi vì một, mà thuần túy.
Bởi vì nhiều, mà hỗn loạn.
Đôi mắt của con người, cũng giống như vậy, con ngươi của Phủ Quân, bắt đầu trở nên đục ngầu lên.
Luật sư An mím môi một cái, nhưng không dám nói gì, anh ta cũng không biết lúc này mình nên nói điều gì.
Rõ ràng Phủ Quân đại nhân đã đại công cáo thành, rõ ràng đã đã tránh thoát được Hiên Viên kiếm, rõ ràng cũng đã làm dễ như ăn cháo, nói để cho anh ta lên làm Bình Đẳng Vương là lập tức để cho anh ta lên làm Bình Đẳng Vương.
Nhưng tại sao càng nhìn lại càng tiêu cực đi vậy?
Vào lúc này, luật sư An không chút nghi ngờ về chuyện, nếu như Phủ Quân đại nhân lấy loại hình tượng này mà nhắn một câu “Tôi không muốn sống” ở trên phần mềm mạng xã hội, tuyệt đối có thể hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều người, bời vì bất luận là từ thần thái cho tới động tác nhỏ nhất, cho dù là ảnh đế đoạt Oscar cũng khó mà diễn ra được cảm giác thờ ơ muốn tự tử từ sâu tận xương tủy như thế này.
Lão đạo nâng hai cánh tay của mình lên.
Mà chờ đến lúc ông ta lại mở mắt ra lần nữa.
Bốn phía.
Không thấy một người nào của tiệm sách, cũng không phải là bối cảnh tiệm sách, ông ta đang đứng ở trong một lầu các.
Trong lầu các có chút huân hương, mùi này, mang lại cho người ta những hồi ức rất sâu sắc.
Trên vách tường ở bên cạnh lão đạo, có một vài bức họa, người bên trong mỗi một bức họa, đều là dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Đây là, tổ tiên các đời của ông ta.
Khóe miệng lão đạo kéo ra một nụ cười.
Nhất là khi nhìn thấy có mấy vị tổ tiên dáng vẻ tương đối giống với ông ta trong bức họa, đã bước ra từ trong tranh và trách mắng ông ta.
Nụ cười của ông ta, bắt đầu trở nên càng rạng rỡ hơn.
Cuối cùng, lúc ánh mắt của ông ta rơi vào trên nhân vật ở bức họa đầu tiên, nhìn thấy Đệ nhất trong bức họa, cũng giống như ông ta – đang cười.
Lão đạo không cười.
Ông ta thu nụ cười lại, mặt mũi bắt đầu nghiêm túc, sau đó khom người, cúi lạy.
Chờ đến khi lão đạo thẳng người lên, lầu các bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa đang nhảy múa ở khắp nơi.
Lão đạo không để ý tới, ông ta cứ đứng ở đó lẳng lặng mà nhìn, nhìn ngọn lửa lớn nuốt chửng hết tất cả mọi thứ ở nơi này, chờ đến khoảnh khắc ánh lửa cháy đến lớn nhất, tất cả mọi thứ chung quanh, đều biến mất hết.
Ở trước mặt, xuất hiện một tòa Phật liên, bên trên Phật liên, Địa Tạng hai tay hợp thành chữ thập, một thân cà sa thông thường, trên mặt mang mặt nạ.
- Thăng thiên, rồi lại trở về?
Lão đạo hỏi như đang đùa.
Thật ra thì, thật ra đáp án này không quan trọng, bởi vì Địa Tạng, không thể nào trở về.
Tình cảnh này, đơn giản chỉ là một loại tự hỏi tự trả lời của bản thân mà thôi.
Chẳng qua là, thân là Phủ Quân đời cuối cùng, chuyện cảm tính của ông ta đã vượt qua lý tính của ông ta và chiếm cứ dòng suy nghĩ chủ đạo trong nội tâm như lúc này, đây đúng là một chuyện khiến người ta căn bản là không thể nào tưởng tượng ra được.
- Cũng đã đến lúc này, còn không mở mặt nạ ra sao?
- Mở.
Giọng nói của Địa Tạng, vang lên từ sau lưng lão đạo.
Lão đạo quay đầu lại, nhìn thấy Địa Tạng đang đứng ở sau lưng mình, trên mặt, đã không còn mặt nạ nữa.
- Tôi hỏi này, phong cảnh trên trời, có đẹp không? - Lão đạo lại hỏi.
Địa Tạng gật đầu một cái,
- Đẹp không thể tả.
- Ha ha, tôi đây không đi xem thử, đúng thật là tiếc nuối mà.
Bồ Tát lại gật đầu lần nữa:
- Quả thật tiếc nuối.
- Nhưng tôi, còn sống, còn ông, đã không còn rồi!
- Tôi còn có thể tiếp tục sống sót, mà ông, cũng chỉ có thể xuất hiện ở trong tư tưởng của tôi mà thôi!
Trên gương mặt bình thường của Địa Tạng, vẫn treo nụ cười hòa nhã, lúc đối mặt với lời lão đạo nói, ông ta vẫn gật đầu:
- Đúng thế.
- Ha ha, ha ha ha ha!
Lão đạo lại lần nữa phá lên cười.
Nhưng mà.
Đúng vào lúc này, Địa Tạng lại xoay người, ở trước mặt, xuất hiện một mảnh hư không vô ngần, mà bên trong hư không, bắt đầu xuất hiện từng tia sáng hủy diệt.
- Sống, là để thấy.
- A.
- Ông có biết không, phong cảnh nơi đó, thực sự rất đẹp.
Hai nắm đấm của lão đạo chợt siết chặt.
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong mắt.
Có một tia sấm chớp màu tím đang lấp lóe.
- Lôi đình tẩy mục, tịnh ngã linh đài!*
(*Sấm chớp tẩy sạch mắt, làm sạch tâm linh của tôi)
Trong phút chốc.
Địa Tạng Bồ tát ở trước mắt bắt đầu vặn vẹo, bắt đầu bị xé nát.
Sau đó.
Từng hình ảnh, mới vừa xuất hiện hoặc là còn chưa xuất hiện, đều trực tiếp bị hủy diệt.
Ánh mắt của lão đạo, vẫn luôn nhìn lên trên, nhìn lên, nhìn lên, phảng phất như thể sấm chớp không cách nào ngăn cản, xuyên thủng hết tất cả những thứ ảo tưởng này!
Rốt cuộc.
Khói bụi lắng xuống.
Bốn phía.
Lại không còn màu sắc nào khác.
Chỉ còn lại một màu trắng thuần túy.
Mà ở trên nơi này.
Một thanh kiếm.
Treo ở nơi đó.
Cứ như vậy mà treo ở trên đỉnh đầu của lão đạo!
- Ha ha, ha ha ha ha haha...!
Vẻ mặt lão đạo trực tiếp vặn vẹo.
Giống như bạn đã hao phí hết tâm tư, muốn giải quyết, muốn giết chết đối thủ, nhưng sau khi bạn cho rằng tất cả mọi chuyện đã thành công, lại phát hiện, nó, vẫn còn ở trên đỉnh đầu của bạn.
Lúc này.
Thứ mà bạn cảm giác được.
Là tức giận.
Là tuyệt vọng.
Cùng với.
Bất lực.
Thân thể của lão đạo, từ từ cong xuống.
Thanh kiếm kia, vẫn treo ở nơi đó, không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng đúng như ông chủ Châu hiện tại vậy, chỉ có những người có tư cách bị thanh kiếm này tím tới, mới có thể cảm giác được một cách rõ ràng, loại tuyệt vọng đến hít thở không thông mà thanh kiếm này có thể mang tới cho người ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận