Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 603: Một ly kính tử vong

Luật sư An lái xe đi tới trấn trên phụ cận mua xẻng và một vài thứ khác, sau khi trở về anh ta bắt đầu đào hố.
Châu Trạch ngồi chồm hổm bên cạnh hút thuốc, uống nước, không hề có ý muốn xuống hỗ trợ, luật sư An cũng không bắt buộc.
Luật sư An cũng rất khỏe, một người tốn nửa buổi trưa đã đào ra được một hố to lớn chừng người bình thường.
- Còn cần đào nữa sao? Tôi chỉ nhìn đã thấy mệt.
Châu Trạch ngồi chồm hổm bên cạnh nói.
- Thứ tôi chôn cất không phải bọn họ, tôi chôn cất quá khứ của tôi.
Luật sư An lau mồ hôi, không ngừng, tiếp tục đào, khi đào hố cho người khác nhất định sẽ nghĩ trộm gian, dùng mánh lới để kéo dài công việc, nhưng đào hầm cho mình thì phải đào một hố thật thư thái.
Nằm bên trong, tay chân có thể mở rộng ra, cũng không thể biệt khuất.
Ông chủ Châu mới vào nghề không bao lâu, hơn nữa đường hơi kỳ lạ nhấp nhô, không giống luật sư An, đã làm người hầu ở âm ty dài hơn cả thời gian bản thân sống đường hoàng ở dương gian.
Thật ra trọng điểm cuộc sống đã sớm bị thay đổi, như Trang Sinh Hiểu mộng mê hồ điệp.
Tuy nói anh ta đã bị tước đoạt dòng chữ xuất thân, cho dù từng bị âm ty truy sát tới thiếu chút nữa mất mạng, nhưng âm ty hành hạ ta trăm ngàn lần, ta vẫn coi âm ty như mối tình đầu.
Chôn xuống.
Là ông lão Lục Bình Trực này.
Nhưng thứ anh ta chôn chân chính.
Là tình cảm từ tận đáy lòng luật sư An dành cho người trong thể chế.
Hai cây nến, hai túi rượu Thiệu Hưng, đều là thứ anh ta tiện tay mua được ở trấn trên, không phải đồ vật long trọng gì.
Thật ra.
Cũng không cần long trọng quá mức.
Lễ tang đều là cho người sống nhìn.
Mà bọn họ.
Đều không phải người sống.
Không lập bia, một là vì quá phiền phức, hai là vì không cần tới thứ này, cho dù bạn có cố ý lập bia, chẳng lẽ phía trên viết "mộ của Lục Bình Trực, cán lại cửu điện âm ty" sao?
Hay hoặc là "Mộ chôn quần áo và di vật tập thể của cửu điện Bình Đẳng Vương"?
Cho dù viết thế nào, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hơi chuuni, nếu thật sự viết lên, không chừng sẽ bị người qua đường buồn chán đào lên chơi đùa.
Ngọn nến cháy hơn phân nửa.
Rượu Thiệu Hưng cũng đã được rắc lên mộ phần.
Luật sư An đứng thẳng một lúc lâu, lúc này anh ta mới cầm lấy bộ âu phục anh ta đã cởi ra đặt bên cạnh trước khi đào hố.
Nói câu:
- Ông chủ, trở về thôi.
Trên đường trở về, là Châu Trạch lái xe, bởi vì trên tay luật sư An đã đào đất tới phồng lên.
Bình thường không làm việc gì nặng, bỗng nhiên cầm xẻng bận rộn cả một buổi chiều, khẳng định không chịu được.
Luật sư An hút thuốc, ánh mắt có chút mê ly, Châu Trạch thật rất hiếm khi nhìn thấy luật sư An với trạng thái này.
Có chút u buồn, cũng có chút bi thương, còn mang theo một chút mê man cùng với không biết làm sao, phảng phất như một con bò đi lạc.
Be be.
Lần đầu tiên gặp luật sư An, là ở trong xe của bác sĩ Lâm, lúc đó bản năng Châu Trạch cảm thấy khó chịu với anh ta.
Sau đó cùng nhau ăn cơm, luật sư An "gọi món ăn".
Còn tặng Châu Trạch một tấm thẻ.
Sau đó khi gặp phải ở Thường Châu, luật sư An cũng mặt dày.
Nhưng bất kể thế nào, anh ta vẫn rất tích cực, rất hướng lên trên, giỏi về tát máu gà cho người ta, thế nhưng không thấy trước tiên bản thân mình cần phải uống một chén.
Hiện tại anh.
Lại nhìn thấy một màn hiếm khi thấy được.
- Này, còn đang đau thương sao?
- Ông chủ, hiện tại tôi cảm thấy mình tựa như nhân viên văn phòng khi xí nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội.
- Cửu điện.
- Cửu điện.
- Móa nó.
- Anh không hiểu, hoặc đúng hơn là ông chủ chưa thể cảm nhận được.
- Nha môn cao cao tại thượng.
- Bỗng nhiên sụp đổ.
- Trong lòng tôi rất vắng vẻ.
- Ừm.
- Trước đây trong xưởng bao ăn bao uống, con nhỏ đến trường có trường tiểu học trong xưởng, thậm chí còn có trường trung học, bị bệnh có thể do xưởng chi trả phí khám chữa, phòng ở cũng có thể quản, đều có thể quản.
- Bỗng nhiên một ngày, bạn nói cho tôi biết, nhà máy sắp phải đóng cửa, nếu không còn nhà xưởng, bạn sẽ biến thành người không được ai quan tâm.
- Đám người đứng nói chuyện không đau eo sẽ nói cho bạn biết, bạn có tay có chân, tội gì mà không tự mình gây dựng sự nghiệp? Không đi làm công?
- Cái rắm.
- Bọn họ vốn không hiểu nhà máy ấy có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi ngày ấy.
- Đó không chỉ là một công việc.
- Một cần câu cơm.
- Là nhân sinh.
- Là tín ngưỡng.
- Là tôn nghiêm.
- Trong lòng tôi.
- Hiện tại.
- Thật sự có chút vắng vẻ.
- Chỉ là thiếu một, không phải còn chín điện sao?
- Cái này không phải ăn bánh bao, ăn một cái còn thừa lại mấy cái, con đê nghìn dặm bị hủy bởi tổ kiến, không chỉ một cái, thật ra chín điện còn lại cũng đã bị dao động.
- Toàn bộ âm ty.
- Toàn bộ địa ngục.
- Thực sự muốn đổi thời.
- Trước đây tôi vẫn cho rằng chỉ là gió nổi lên, ai biết, là trời sập.
- Được rồi, anh tiếp tục sầu bi đi.
- Đúng rồi. - Luật sư An lắc đầu, nói: - Đợi lát nữa đi tới trường học phía tây, đón tiểu cương thi về.
- Đã trễ thế này cậu ta còn chưa tan học sao?
- Không phải Vương Nhụy đã đăng lý một lớp đàn dương cầm sao? Mỗi ngày sau khi tan học cô ấy đều đi học đàn dương cầm, tôi cũng đăng ký lớp này cho cậu ta.
- Ha ha.
- Tôi còn mua cả đàn dương cầm cho cậu ta, đoán chừng ngày mai sẽ có người đưa tới phòng sách.
- Anh thật cam lòng.
- Vấn đề không phải là bỏ được hay không bỏ được, được xem là một nhân viên không nơi nương tựa, chỉ mong buổi tối có thể ngủ ngon giấc.
- Chút yêu cầu này không quá mức đúng không?
- Không quá mức.
- Đợi sau khi trở về, tôi sẽ thử liên lạc với phía dưới, hỏi xem tình huống cụ thể là thế nào.
- Ông chủ.
- Ông chủ biết không.
- Để tôi cảm thấy sợ hãi nhất.
- Thật ra không phải chuyện cửu điện đã không còn.
- Là cái gì?
- Là cửu điện không còn, nhưng ngay cả một chút phong thanh tôi cũng không lấy được, đây mới là điểm khiến người ta sợ hãi nhất.
Châu Trạch gật đầu.
- Xem như vậy, không đúng, không đúng, để tôi nhớ lại một chút, chờ chút... ...
Luật sư An như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Lập tức nhắm hai mắt bắt đầu suy tư.
Trong khoảnh khắc.
Anh ta vỗ đùi.
Kinh hô:
- Con mẹ nó, thì ra là vậy!
- Tôi đang lái xe. - Châu Trạch nhắc nhở: - Nếu như anh lại nhảy lên như vậy, sau khi gặp phải tai nạn xe, chúng ta không cần đi hỏi, có thể tự mình xuống dưới tìm đáp án.
- Không phải, ông chủ, người muốn làm huấn luyện phán quan kia, anh ta… anh ta… anh ta họ Lục!
- Ừm? - Châu Trạch sửng sốt một chút: - Có quan hệ gì với cửu điện?
Nhất điện Tần Quảng Vương họ Tưởng; nhị điện Sở Giang Vương họ Lịch; tam điện Tống Đế Vương họ Dư; tứ điện Ngô Quan Vương họ Lữ; ngũ điện Diêm La Thiên Tử họ Bao;
Lục điện Biện Thành Vương họ Tất; thất điện Thái Sơn Vương họ Đổng; bát điện Đô Thị Vương họ Hoàng; cửu điện, Bình Đẳng Vương họ Lục; thập điện Chuyển Luân Vương họ Tiết;
Mỗi một điện đều có trách nhiệm công tác quản hạt riêng, thí dụ như nhất điện, Tần Quảng Vương họ Tưởng điều khiển thiên thọ sinh tử của nhân gian, quản lý âm u cát hung, thọ chung của người lương thiện, tiếp dẫn siêu thoát.
Mà cửu điện Bình Đẳng Vương họ Lục lại quản lý phong đô, vừa trấn áp ác quỷ trong địa ngục vừa gánh vác công tác hình phạt khiển trách.
Thật ra mỗi một điện tương đương với chư hầu thời cổ đại trấn thủ nhất phương, mà "môn hạ chó săn" của mỗi một điện, cái gọi là đám quan liêu, ngoài tình huống đặc biệt, thật ra phần lớn người đều sẽ sửa họ của mình, khiến mình cùng họ với điện này, hơi có chút giống với gia nô thời cổ đại.
Cho nên, ông lão kia tên Lục Bình Trực, chính là theo họ của Bình Đẳng Vương.
- Tôi nhớ ra rồi, năm đó vị phán quan kia đã đi ra từ cửu điện.
Luật sư An nói xong lại càng ngày càng kích động lên, hai tay chợt bắt lấy bả vai Châu Trạch bắt đầu lay động, môi cắn thật chặt.
Châu Trạch bị ép phải dừng xe bên lề.
- Ông chủ, rất có thể… rất có thể… rất có thể vị phán quan tổ chức lần học bổ túc này chính là người chịu trách nhiệm trọng chỉnh cửu điện!
Luật sư An càng không ngừng hít sâu, thở mạnh, hít sâu, thở mạnh.
- Này… Anh có cần đi đo huyết áp không?
- Nhất định là như vậy, nhất định là n hư vậy, Lục Bình Trực kia đi lên hẳn là trận một, kết hợp với tin tức vị phán quan làm huấn luyện kia nhắn nhủ, không sai biệt lắm, không sai biệt lắm.
- Cửu điện không còn, nhưng địa ngục phong tỏa tin tức.
- Chắc chắn những điện vương khác sẽ tổ chức xây lại, mặc dù không biết rõ nó bị hủy vì nguyên nhân gì, nhưng hẳn không sai.
- Lần này trên danh nghĩa là học bổ túc, nhưng trên thực tế hẳn là khảo hạch chọn lựa thành viên nòng cốt cho mình.
- Một khi được chọn trúng, được chọn tới.
- Rất có thể chúng ta sẽ trở thành lực lượng nồng cốt sau khi xây dựng lại cửu điện!
- Sau đó thì sao?
- Sau đó… sau đó chính là một bước lên mây.
- Ông chủ, ông chủ ngẫm lại xem, từ sở trưởng đồn công an hương trấn lập tức được điều chỉnh đến nhậm chức ở các bộ và uỷ ban trung ương thủ đô, đây thật sự là một bước lên trời!
- Thật ra, tôi cảm thấy làm sở trưởng đồn công an cũng rất tốt, trời cao Hoàng Đế xa...
Châu Trạch nói xong, lại không thể nói được nữa, bởi vì anh nhìn thấy luật sư An đang dùng ánh mắt rất bi phẫn, tức giận nhìn bản thân mình.
- Ách... ...
- Ai.
Luật sư An thở dài.
Duỗi ngón tay ra.
Chọc chọc ngực Châu Trạch.
- ... ... - Châu Trạch.
Anh có thể bình thường một chút được không?
- Này, lão lão đại.
- Anh kêu ai?
- Tôi kêu vị kia. - Luật sư An trả lời: - Lão lão đại, ngẫm lại xem, tuy rằng tôi biết vương bát cửu điện này chắc chắn sẽ bị anh coi thường, cái loại miếu nhỏ kia cũng không mời nổi anh.
- Thế nhưng.
- Ngẫm lại xem.
- Trong quỷ thành phong đô trấn áp bao nhiêu ác quỷ?
- Còn có.
- Mỗi thời mỗi khắc địa ngục đều cần khiển trách hành hạ đám vong hồn bị đưa đến mười sáu tiểu ngục trong cửu điện tiếp thụ cực hình dằn vặt.
- Anh ngẫm lại xem.
- Nếu như anh tới dưới đó.
- Mỗi ngày nằm ở đó bất động.
- Vui vẻ, nuốt một ác quỷ.
- Mất hứng, nuốt hai con ác quỷ.
- Không có chuyện gì làm, nhàm chán, nuốt ba ác quỷ.
- Thời gian này sẽ vui thích tới mức nào?
Luật sư An biết bản thân không khuyên nổi ông chủ Châu.
Cho nên anh ta dự định trực tiếp đâm thọc vị kia.
Thật đúng là khổ cho một phen khổ tâm của luật sư An, ngay cả chuyện này anh ta cũng có thể phân tích ra được, thiên đại kỳ ngộ ở trước mắt, quỷ sai khác không có nhãn lực độc đáo và kiến thức như anh ta, không thể nào biết loại bí mật này.
- Hiện tại dù anh có nói gì, anh ta cũng không thể nghe được, mới ra ngoài, anh ta phải ngủ chừng mười ngày nửa tháng.
- Ách... ... - Luật sư An.
- Còn có, anh ta không thể chẳng kiêng nể gì mà quay về địa ngục, cũng không cách nào nằm trong cửu điện vui chơi giải trí.
- Anh ta vốn là một con Teddy kiêu ngạo.
- Ở nhà hung ác.
- Hô muốn cưỡi trời.
- Ra cửa liền túng.
Luật sư An không dám nói tiếp.
Lời này.
Ông chủ Châu có thể nói, có thể trêu chọc.
Nhưng An Bất Khởi anh ta không dám tiếp.
Bằng không, đợi lần sau khi vị kia thức tỉnh.
Không nói hai lời lập tức cho mình một đấm như Lục Bình Trực thì phải làm sao bây giờ?
Vị kia.
Không phải loại người tính khí tốt gì.
- Nếu như chuyện anh ta còn sống bị tầng lớp cấp cao trong địa ngục biết. - Châu Trạch nói xong nhún vai, sau đó "ha ha" một tiếng.
- Vậy thì thôi, ông chủ anh đi xoát lợi ích, không đúng, ngộ nhỡ ông chủ được người ta coi trọng... ...
- Cũng không có khả năng.
- Người như anh.
- Không lãnh đạo nào muốn.
- ... ... - Châu Trạch.
- Tôi vẫn nên trở về để nói chuyện thêm với lão Trương thì hơn, xem có thể đột kích đi học bổ túc một chút không, đầu tiên cần phải sửa đúng tư tưởng thái độ cho lão Trương.
- Nhân dân ở dương gian là nhân dân, nhân dân đã chết không phải cũng là nhân dân sao?
- Tôi muốn nói cho anh ta biết.
- Nhân dân trong địa ngục.
- Khát vọng anh ta đi cứu vớt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận