Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 839: Xương trắng thịt tươi! (1)

Nhưng cô tự nhiên giỏi thưởng thức vẻ “Đẹp” của nam tíh.
Vị trước mắt này.
Không thể nghi ngờ là một người rất đẹp.
Anh dịu dàng, anh săn sóc, khí chất của anh, nho nhã của anh.
Chỉ tiếc đại Thanh mất.
Bằng không để cho anh là một tú tài nho nhã nghèo khổ.
Một lần gặp mặt ven hồ.
Sẽ là chuyện tốt đẹp cỡ nào.
Bạch hồ lẳng lặng nhìn ở cửa, cô không lên tiếng, trên thực tế, cô rõ ràng anh không thể biết được sự tồn tại của mình.
Cứ nhìn rất lâu như vậy.
Lúc này bạch hồ mới lưu luyến xoay người rời đi.
Rượu là độc dược xuyên ruột, trên đầu chữ sắc có cây đao.
Bạch hồ ve vẩy cái đuôi của mình.
Cô chuẩn bị rời đi.
Cô cần tìm chỗ che chở.
Những thứ tốt đẹp quá mức ôn nhu, thường cũng sẽ là chỗ yếu ớt không chịu nổi.
Cô lại đi tới phòng khách.
Thấy nữ chủ nhân bưng một tô canh thịt lớn đặt lên trên bàn trà.
Nhưng mà làm cho người ta hơi ngoài ý muốn chính là, bên cạnh canh thịt còn có mấy phần thức ăn nhẹ.
Nữ chủ nhân đã thay đổi thành tốt đẹp hơn trước kia nhiều, nhưng có vài thói quen gần như dung nhập vào tận trong xương, giống như không cách nào thay đổi được, ví dụ như, cô thích làm canh thịt.
Cho dù làm rất nhiều đồ ăn khác, không làm chút canh thịt, trên bàn cơm không có rau cứng duy trì, cô đã cảm thấy không đã ghiền, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Mà anh vẫn sẽ cao hứng phấn chấn ăn canh thịt.
Là diễn trò hay biểu lộ thật tình?
Hoặc là diễn trò của biểu lộ thật tình?
Bạch hồ đứng bên cạnh bàn trà, nữ chủ nhân đi gõ cửa thư phòng gọi chồng mình ra ăn bữa khuya.
Trong nồi đun nước, sương khói lượn lờ.
Trong lòng bạch hồ đột nhiên tràn ngập ra một ý niệm.
Nếu anh thích uống canh thịt, nếu anh thích ăn thịt.
Như vậy.
Thịt của hồ ly.
Có thể chứ?
Vừa nghĩ đến đây.
Bạch hồ lập tức lắc đầu.
Trong lòng hoảng sợ một trận.
Sao mình lại sẽ sinh ra ý niệm đáng sợ như vậy?
Cô muốn để cho anh ăn mình.
Nhưng cũng không phải là phương pháp thưởng thức này.
Đồng thời.
Trong lòng lại hơi may mắn.
Có lẽ.
Là mình thích không đủ đi?
Bạch hồ đi ra khỏi cửa lớn.
Đi ra khỏi biệt thự.
Đi ra khỏi tiểu khu.
Đi lên trên đường.
Cô từ một con chồn bạc chậm rãi lại biến thành một người phụ nữ, cô mặc áo lông màu trắng, trong thanh thuần mang theo quyến rũ phong tình.
Cô biết thể hiện ra vẻ đẹp hoàn mỹ của phái nữ như thế nào.
Trong này.
Cô không phải vì câu dẫn đàn ông qua lại.
Chỉ vì cô không phụ ông trời già ban cho mình thiên phú mà thôi.
Tuy rằng.
Dường như ông trời này rất muốn dùng một tia sét đánh chết mình.
Đi tới đi lui.
Bạch hồ cảm thấy hơi mệt, cô không định thuê xe, bởi vì trong đầu cô hơi loạn, tình này, yêu này, muốn này, sống này, chết này, đủ thứ đang lộn xộn trong đầu cô.
Nó khiến cho cô nhớ tới khi mình còn chưa biến hóa, bị một ông thợ săn bắt được, ông thợ săn này không giết cô lột da, ngược lại thỉnh thoảng cùng ăn gì với cô, một cái nồi vỡ, nấu lộn xộn.
Cô còn uống rượu, cuối cùng cô và ông thợ săn đều say.
Khi tỉnh lại.
Ông thợ săn đã mất.
Bao nhiêu năm sau.
Cô đã biến thành người, mang theo vàng định đi tìm ông ấy, báo ân đi, bởi vì ông quá già rồi, ông cụ già, không muốn dùng thân mình đi báo ân.
Ông thợ săn lại chết sớm.
Cô để vàng trên nhà ông thợ săn.
Sau này.
Ba người con của ông thợ săn vì cướp vàng này mà ra tay quá nặng, một người tàn phế, một người chết, một người khác bị quan phủ bắt.
Sau khi nghe được chuyện này.
Cô còn mê man hồi lâu.
Có lẽ.
Nếu như ông thợ săn trên trời có linh, lựa chọn lại một lần nữa, sẽ lột da mình vào ngay ngày hôm đó đi.
Ha ha ha ha...
Đi tới đi lui.
Cô ngồi xuống một trạm xe buýt vắng lặng.
Lộ đuôi ra, nhẹ nhàng ve vẩy sau người trong bóng đêm, sau đó vòng lên cổ, giống như phủ thêm một chiếc khăn quàng cổ cho mình.
Bạch hồ tham lam vuốt ve cái đuôi của mình.
Cô cũng thích chìm đắm trong cảm xúc này.
Chính là.
Khi tay cổ chạm đến vết sẹo khủng bố chỗ gốc đuôi.
Cả người đột nhiên run rẩy.
Cô nhớ tới ban đầu khi ở trong bồn tắm.
Trong “Vườn rau” cạnh phòng sách, nhiệt độ hơi cao, có cảm giác như trong phòng tắm hơi.
Cô bé ngăm đen cởi áo khoác, chỉ mặc đồ ngắn tay, nhưng vẫn còn đang đổ mồ hôi.
Khi Châu Trạch đi tới, cô bé ngăm đen đang vạch cổ áo ra, lấy tay quạt gió vào bên trong.
Cho dù biết Châu Trạch đi vào.
Cô vẫn không hề thu liễm.
Cuộc đời không câu thúc, không sợ hãi.
Châu Trạch không sợ lạnh, nhưng sợ nóng, anh vốn định nói vì sao nơi này lại nóng vậy, nhưng nhanh chóng hiểu được, đóa hoa vàng trên đây mây lúc trước đã hút sạch khói trắng, khẳng định thông qua Tử Thị truyền vào mảnh đất nơi này.
Ấn theo cách nói của lão đạo, về sau hiệu sách đều không cần trang bị thiết bị và phương tiện chữa cháy.
- Ngài tới làm gì?
Cô bé ngăm đen nhìn Châu Trạch.
- Tôi muốn phục hồi cánh tay của tôi như cũ.
- A, có thể.
- Tôi muốn tốc độ nhanh chút.
- Muốn nhanh bao nhiêu?
- Hừng đông ngày mai, tôi muốn nó mọc ra.
- Có thể.
Trả lời dứt khoát như vậy.
Châu Trạch cũng không già mồm cãi láo, nói thẳng:
- Vậy bắt đầu bây giờ luôn đi.
- Tôi còn chưa nói hết đâu.
- Nói điều kiện?
- Tôi có tư cách gì nói điều kiện với ngài, tôi không có dũng khí nhổ răng cọp.
- Vậy là gì?
- Muốn phục hồi như trước nhanh như vậy, thì có thể làm được, nhưng chỉ trồng anh xuống, lại dùng mầm mống nảy mầm trong cơ thể anh, như vậy quá chậm, vốn không có khả năng hoàn thành trong thời gian ngắn như điều kiện của anh.
- Nói cách làm đi.
- Cách làm chính là cắt một cánh tay của con nuôi anh, lại trồng lên trên thân anh.
- Dù sao anh ấy đang sẵn có, cũng không cần lo lắng bài xích với không bài xích, hơn nữa, cánh tay anh ấy khẳng định có hiệu quả tốt hơn dùng cánh tay thực vật.
- Nếu tôi đoán không sai, anh định mọc cánh tay ra nhanh như vậy, là vì muốn đi đánh nhau hả?
- Cánh tay cậu ta?
Châu Trạch nhìn Tử Thị.
Tử Thị vẫn chỉ có cái đầu lộ ra trên mặt đất.
Cho dù lúc Châu Trạch và cô bé ngăm đen nói chuyện với nhau.
Anh vẫn không rên một tiếng chậm rãi nhắm mắt lại.
Giống như tất cả đều không liên quan đến mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận