Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1007: Tướng phu thê (1)

- Không nên có địch ý với tôi, tôi là bác sĩ, ừ, thật ra thì, anh có năng lực khống chế tâm tình của chính mình, cho nên, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi nhỉ?
- Ừm.
- Bản thân anh có cảm giác được hay không, tính cách cùng với một vài thói quen của anh, đang ngầm xảy ra một vài thay đổi nhỏ?
Nắm tay của Châu Trạch đặt ở bên môi, không cắn móng tay.
Lúc đối mặt với vấn đề này, anh theo bản năng nghĩ việc tiểu loli đã nói với Vương Kha như thế nào, có phải ở trong mắt tiểu loli, ông chủ như anh, thay đổi quá lớn so với trước kia hay không?
Ở trong mắt những nhân viên như bọn họ, anh đang thay đổi?
Nhưng thay đổi thì vẫn luôn có một phương hướng.
Thay đổi theo hướng nào đây?
A.
Mình trở nên ngốc rồi sao?
Vương Kha nhấp một ngụm cà phê, anh cho Châu Trạch có đầy đủ thời gian để suy nghĩ, sau đó tiếp tục nói:
- Thật ra thì, đây là một hiện tượng rất bình thường, bởi vì trừ phi một người vẫn luôn nằm trong quan tài.
- Hoặc là thuộc về trạng thái đông cứng vĩnh viễn.
- Chỉ cần người đó đang hoạt động, chỉ cần người đó đang suy nghĩ, cho dù là đang bế quan.
- Nếu không tính cách cá nhân của người đó sẽ không ngừng phát sinh thay đổi, nó chỉ khác nhau ở mức độ thay đổi mà thôi.
- Trừ phi hoàn toàn hoàn toàn phong bế, nếu không, lúc anh tiếp xúc với thế giới này, cái thế giới này, thật ra thì cũng luôn đang đồng hóa anh.
- Lấy ví dụ đi.
- Anh đã từng nghe nói chưa.
- Về tướng phu thê?
- Tướng phu thê?
- Ừ, chính là một đôi vợ chồng, sau khi sống cùng nhau một quãng thời gian dài, phương diện vẻ ngoài cũng sẽ phát sinh một vài thay đổi, làm cho người ta có một loại cảm giác rất hài hòa.
- Hơn nữa, về tính cách, cũng sẽ ảnh hưởng ảnh hưởng lẫn nhau, bởi vì trên lý thuyết mà nói, loại bỏ tiểu tam, tiểu tam, “con trai cưng của mẹ” cùng hàng loạt tình huống đặc biệt khác.
- Vợ chồng, hẳn là một trong những mối quan hệ thân mật nhất trên thế giới này.
- Sau đó thì sao?
Châu Trạch đốt điếu thuốc.
- Không phải chứ, anh à, tôi vẫn không thể nào hiểu được rốt cuộc thì anh muốn diễn tả điều gì?
- Nhị Nhị đã nói với tôi rồi, tôi cũng có cảm giác của mình, thật ra thì, tính cách của anh, cả con người của anh, thật ra thì đang bị sự tồn tại đặc biệt tiến hành dung hợp và thay đổi.
- Anh không nhận ra sao?
- Đôi mắt Châu Trạch bỗng nhiên híp lại.
- Thẩm mỹ của anh, sở thích của anh, tính cách của anh, thói quen của anh, tất cả các phương diện, hẳn đều sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền.
- Tôi có phát hiện.
- Há, như vậy cũng tốt, thật ra thì, tình huống của anh càng giống như một loại nhân cách phân liệt hơn, lúc trước anh đến tìm tôi, tình huống lúc đó, là anh, là sợi tóc nhỏ cùng lớn lên trong cô nhi viện với tôi, Châu Trạch, cùng một nhân cách khác mang tên 'Từ Nhạc', phát sinh mâu thuẫn bên trong cơ thể?
- Đúng không?
- Đúng vậy.
- Bây giờ, tôi cảm thấy vấn đề Từ Nhạc đã không còn là vấn đề nữa, đúng không?
- Đúng.
- Cho nên, nói cách khác, vấn đề mới, không phải là Từ Nhạc, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn so với Từ Nhạc.
- Hừm?
Châu Trạch trầm ngâm nói,
- Anh có thể nói một chút về những thay đổi.
Anh muốn biết, rốt cuộc tiểu loli đã nói bao nhiêu mới người cha… “quỷ” này.
- Thật ra thì chuyện này quyết định bởi bản thân anh, tùy thuộc vào chính anh, có bài xích loại thay đổi này hay không?
- Thật ra thì.
- Ở trên thế giới này.
- Trong đầu rất nhiều người đều sẽ suy nghĩ, phải giữ vững cá tính của mình, phải giữ vững sự đơn thuần thuộc về mình, duy trì đặc điểm của bản thân mình.
- Đêm khuya đứng ở trước gương, thưởng thức thân thể của mình, đồng thời, thưởng thức tâm hồn tự nhận là ngàn dặm mới tìm được một của chính mình.
- Nhưng trên thực tế, trong cuộc sống thực tế, một cách tự nhiên bọn họ sẽ biến thành một phần tử trong trào lưu của chúng sinh, nước chảy bèo trôi ở trong dòng nước đục này.
- Anh, anh biết không, bây giờ anh nói chuyện, cảm giác có chút giống như trong một bộ phim Hollywood, chính là cái kiểu Thượng Đế đi nói đạo lý nhân sinh với người da đen* vậy.
(Thượng Đế ở đây chỉ những điều xa xôi cao thượng, còn người da đen thì ý nghĩ chỉ những người thấp kém, lo vấn đề cái ăn cái mặc hằng ngày. Ở đây chỉ việc hai người ở hai thế giới khác nhau không thể hiểu nhau được)
Châu Trạch gẩy tàn thuốc một cái.
Lại nói:
- Chẳng qua là tôi muốn hỏi thử một chút, loại thay đổi này, là theo phương hướng nào?
- Cái này không nhất định, giống như là tướng phu thê…
- Tại sao lại là tướng phu thê?
- Bởi vì tôi cảm thấy cách giải thích này là phù hợp nhất.
- Phải không?
- Đúng thế.
- Được rồi.
- Được, tôi nói tiếp…
- Đổi cái khác đi.
- … - Vương Kha.
Châu Trạch dập tắt thuốc lá, thân thể nghiêng về trước, nói:
- Có thể ảnh hưởng lẫn nhau sao?
- Trên lý thuyết, thì có thể, chỉ cần đối phương trao đổi với anh, trò chuyện với anh, mà các người, lại vừa là quan hệ thân cận nhất.
- Thì có thể sinh ra ảnh hưởng lẫn nhau.
- Cái này giống như là lực tác động tương đối vậy.
- Còn có một câu đưa mắt nhìn vực thẳm* mà nói.
- Cũng chính là đạo lý này.
(khi bạn nhìn vực thẳm thì vực thẳm cũng đang nhìn lại bạn)
- Há, tôi nói thế này nhé, nếu như tôi không quá bài xích đối với sự thay đổi này, vậy sau này anh chuẩn bị làm thế nào đây?
- Vậy thì không cần tôi nói thêm gì nữa, cũng không cần tiến hành chữa trị gì đó, thật ra thì, con người đều sẽ không tự chủ được mà phát triển theo hướng mà bản thân yêu thích.
- Giống như là nằm trên ghế sô pha, theo thói quen đều sẽ tìm cho mình một tư thế mà bản thân cảm thấy thoải mái nhất vậy.
- Ừm.
- Giống như cô bé đáng thương hiện còn đang ngủ trong phòng bệnh kia vậy, bỏ qua nhân tố tình cảm mà nói, tình trạng hiện tại của cô bé, thật ra thì cũng là một loại phương thức thay đổi hình thành trong lúc cô bé bị ngược đãi, dưới điều kiện muốn bảo vệ bản thân một cách tốt nhất cũng có thể có thể khiến cho bản thân đạt được cảm giác an toàn và được bảo vệ nhất.
- Nhưng.
- Sự thay đổi này có tốt hay không?
- Có thể trong tình huống lúc đó mà nói, không còn lựa chọn nào khác, nhưng hiện tại thì sao?
- Thật ra thì, trong mắt của tôi, rất nhiều bệnh nhân của tôi, vấn đề tâm lý của bọn họ, cũng không thể gọi là bệnh được, mà là sở thích cá nhân thay đổi, sinh ra mâu thuẫn với cuộc sống trong cộng đồng bình thường của họ cùng với thể chế pháp luật và đạo đức của xã hội này, cho nên phải thay đổi ở một mức độ nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận