Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1033: Chó cắn chó (2)

Nửa gương mặt cười, tuy nói bộ dáng hiện tại của anh ta, để làm ra cái biểu cảm cười như vậy thì có chút chật vật, nhưng anh ta vẫn đang cười.
- Một kẻ đến đây đòi nợ.
Nửa gương mặt chắp chắp miệng:
- Ý của cô ta là để cho tôi liên thủ với cô ta để bẫy anh một trận, ừm, nhưng tôi đã cự tuyệt rồi.
Vừa nói xong.
Trong con mắt của nửa gương mặt lộ ra một vẻ thâm thúy.
Nhìn chằm chằm đôi mắt Châu Trạch.
Lần này.
Châu Trạch có thể xác nhận.
Anh ta đang nhìn anh, nhìn Châu Trạch anh, mà không phải là nhìn vị bên trong cơ thể mình.
- Đúng không, chuyện nhà của chúng ta, người một nhà giải quyết là được rồi, ở đâu ra mà cần người ngoài nhúng tay vào chứ, xương của nhà mình, chó nhà mình tranh, ném cho người ngoài là có chuyện gì chứ?
Châu Trạch gật đầu một cái.
Cảm thấy lời này của nửa gương mặt nói đến rất có đạo lý.
Nhưng ngay sau đó.
Nửa gương mặt lại nói:
- Chẳng qua, rất đáng tiếc là, chủ nợ cũng không nghĩ như vậy nha.
- Chủ nợ, ai là chủ nợ?
- Há, anh ta không nói cho anh sao?
Nửa gương mặt vừa cười.
Cười cười.
Nét mặt của anh đông cứng lại.
Anh đảo cặp mắt trắng dã.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn lên trên.
Lẩm bẩm nói:
- Chúng ta, trong lúc lơ đãng, sẽ luôn sống thành dáng vẻ mà bản thân ghét nhất.
- Nếu như anh đã lựa chọn như vậy.
- Nói thật.
- Tôi sẽ rất thất vọng.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra một tia mê mang, quan trọng nhất là, Thiết hàm hàm lại không trả lời, cũng vẫn không lên tiếng, tất cả những chuyện này, so với tưởng tượng của Châu Trạch, cũng không cùng một hướng.
Nửa gương mặt lại cúi đầu xuống.
Dùng răng ma sát trên thiết côn đang xuyên qua người mình.
Dường như là đang trở nên tuyệt vọng, lại dường như là đang giày vò bản thân:
- Tôi nói, tôi cũng đã làm chó.
- Tôi biết.
- Tất cả mọi người đều nói, làm chó, phải có giác ngộ làm chó, nhưng tôi không đồng ý cách nói này.
- Tôi cũng thế.
- Không, anh đã công nhận. - Nửa gương mặt nhăn nhó mà toét miệng – Anh công nhận, làm một con chó, cho anh chút gì đó, thì đã coi anh ta là bạn của anh?
Châu Trạch không biết phải trả lời như thế nào.
- Thật ra thì anh cũng có cơ hội, anh có thể trấn áp nó, mà anh ta, sớm đã không còn là anh ta của năm đó nữa rồi.
- Anh có thể học tôi năm đó, điều kiện của anh so với tôi thời đó, còn tốt hơn!
- Cũng đã đến lúc này rồi, anh nói những chuyện này với tôi, có ý nghĩa gì?
- Không ý nghĩa, nhưng tôi vẫn phải nói.
- Tại sao?
- Bởi vì chờ lát nữa đến lúc anh thống khổ, chờ lúc anh anh không làm gì được, chờ lúc anh nổi điên, chờ đến lúc anh hối hận.
- Những lời nói lúc này của tôi.
- Sẽ ở trong đầu của anh, không ngừng vang vọng, sẽ tăng lên, nỗi thống khổ và giày vò của anh.
Châu Trạch sững sờ.
Nửa gương mặt nói to:
- Một con chó, lúc anh ta cao hứng có thể trêu chọc vui đùa với anh một chút!
- Nhưng anh muốn coi anh ta thành bạn bè.
- Anh cảm thấy.
- Như vậy có đáng không?
...
Trong nước bùn.
Một người đàn ông đang cõng một người phụ nữ ở sau lưng chậm rãi bước đi.
Có chút lay động.
Nhưng vẫn vững vàng.
Tất cả mọi chuyện, dường như vẫn luôn hài hòa như vậy, người cõng người được cõng, nhìn từ đằng xa, giống như một chỉnh thể, giống như vốn dĩ đã là như vậy.
Chờ tới lúc đi tới trước cánh cửa sắt.
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ giằng co.
Nhưng mà.
Một âm thanh run rẩy truyền tới.
Vẻ mặt của người đàn ông khôi phục.
Sau đó chính là.
Người phụ nữ mà anh ấy đang cõng trên lưng, giống như là đang từ từ hòa tan vậy.
Bắt đầu thấm vào thân thể của anh ấy.
Hai tay người đàn ông siết chặt, dường như là đang cực kì thống khổ, lại không phát ra chút âm thanh nào, đại khái sau năm phút, người phụ nữ ở trên lưng người đàn ông đã hoàn toàn biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại một bộ quần áo ngủ - thứ mà người phụ nữ đã mặc – vẫn khoác ở trên người người đàn ông.
Mà bản thân người đàn ông.
Lại không có bết kì bất thường gì.
- Bẹp…
Nhấc chân từ trong nước bùn lên.
Người đàn ông đi vào trong cửa sắt.
Bước chân của anh ấy bắt đầu khôi phục lại như bình thường.
Khóe miệng của anh ấy lại bắt đầu giương lên lần nữa.
Đôi mắt của anh ấy lại khôi phục về màu xanh lục.
Tất cả mọi thứ.
Đều như bình thường.
...
Thành thật mà nói, sau lần tiếp xúc lần trước, ông chủ Châu đối với nửa gương mặt này, thật ra thì không có bao nhiêu hảo cảm.
Đương nhiên, cũng không ác cảm gì.
Mọi người đều là chó anh cửa, phải chú trọng “Sống cho chính mình, sống cho một kỷ nguyên mới”.
Chuyện này không sai.
Mỗi một sinh mệnh, không đúng, mỗi một cấp độ tồn tại có trí tuệ, cũng sẽ theo bản năng mà theo đuổi chuyện này.
Nếu như nhìn cuộc sống của “Nửa gương mặt” ở một góc độ khác.
Thật sự là hoàn toàn có thể làm ra được một “tấm gương truyền cảm hứng”.
Cho dù là đứng ở góc độ của “chó giữ cửa” Châu Trạch.
Anh ấy vẫn là kiêu ngạo của cả thôn chó!
Nếu như những chó giữ cửa trước kia không bị doanh câu làm thành tượng sáp, mà là sống ở một cái thôn hoặc là một môn phái mà nói.
Như vậy lúc mọi người nông nhàn.
Ở dưới gốc cây đa đầu thôn.
Có thể sẽ cùng nhau nhớ về truyền thuyết về con chó rất trâu bò đó.
Nhưng mà.
Cũng chỉ như vậy mà thôi đi.
Ông chủ Châu là một người rất thực tế.
Bạn muốn anh bởi vì tinh thần rung động nên đồng ý làm một vài chuyện không cần thiết, cũng không quá có khả năng.
Trước đó sát bút bị anh lấy từ trong cơ thể lão Trương ra, vẽ một chút rồi lại nhét vào trong vị trí ngực của lão Trương ngực rồi, tiếp tục hỗ trợ trấn áp lực lượng của Giải Trãi, chuyện này cũng đã đủ nói rõ thái độ hiện tại của Châu Trạch đối với doanh câu rồi.
Chuyện này, nếu như xảy ra trước chuyến xuống địa ngục lần trước, căn bản không khả năng.
Nhưng sau chuyến đi xuống địa ngục, tất cả mọi chuyện cũng đã thuận lý thành chương.
Nửa gương mặt còn cười, anh ta cười không có cảm giác ác độc, lại khiến trong lòng người ta phát hoảng, nhất là loại vẻ mặt đã xác định này của anh ta, rất dễ dàng khiến cho người đối diện rơi vào một loại trạng thái dao động.
Phảng phất như.
Thực sự có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Giống như.
Lời nói của anh ta sắp được kiểm chứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận