Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1086: Quá lỗ mãng! (2)

Chẳng qua là, đây không phải là vấn đề mà thằng bé trai cần suy tính, anh ta không phải là một người quá thích đi suy nghĩ chuyện của người khác, anh ta chỉ thích suy nghĩ về đời sống tình cảm của mình, những chuyện còn lại, đều không cần thiết suy nghĩ lắm.
Thằng bé trai lấy điện thoại di động ra, gọi đến điện thoại của Châu Trạch.
Rất nhanh thì điện thoại đã được kết nối.
- Anh đang ở đâu?
Châu Trạch hỏi.
Anh đã tới nhà của tiểu loli, nhưng cho dù là tiểu loli cũng không thể nói được rốt cuộc là thằng bé trai đã đi đâu.
Khóe miệng thằng bé trai lộ ra một tia mỉm cười.
Người đang ở đâu nha?
Đều chết hết rồi, thêm bao đi.
Loại cảm giác này, thật sự là rất không tệ.
- Ông chủ, đều đã bị tôi giải quyết rồi, còn dư lại một người sống, anh có cần hỏi gì không?
Rõ ràng Châu Trạch ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút.
Thằng bé trai càng vui vẻ hơn rồi.
Chẳng qua là, anh ta vẫn kiềm chế nụ cười của mình xuống, ở đáy lòng lại có âm thanh tự nhủ: Cô ấy không thích đàn ông ngây thơ.
- Có thể trả lời tôi được không?
- Có thể, tôi vẫn còn giữ nhục thân.
- Vậy thì đưa điện thoại cho anh ta.
- Được.
Thằng bé trai đưa điện thoại di động đến bên cạnh mặt của người đàn ông, người đàn ogon đã mất tất cả năng lực giãy dụa, chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt.
- Các người sẽ không có kết cục tốt đâu!
Người đàn ông trầm giọng nói.
Đã chết đến nơi rồi, lại còn mạnh miệng như vậy.
Ở đầu bên kia điện thoại, ông chủ Châu có chút ngoài ý muốn, lời này con mẹ nó, không giống lời nhân vật phản diện nói nha.
Nhưng suy nghĩ một chút, sau đó cũng bình thường trở lại, với cái kiểu bỏ đi của âm ti kia, quan sai dám làm phản đi ra ngoài, rốt cuộc là tốt hay xấu, thật sự rất khó định nghĩa được.
Nói không chừng, ở trong mắt đám người này, là cái loại niềm tin “Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập”* cũng nói không chừng.
(“Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát”: đây là khẩu hiệu được sử dụng trong cuộc nổi dậy khăn xếp màu vàng nổ ra dưới thời trị vì của hoàng đế Đông Hán, có thể hiểu đại khái là đến lúc triều đại này sập đổ, triều đại khác thay thế)
Vào thời điểm Châu Trạch đang suy tư.
Người đàn ông kia bỗng nhiên hỏi:
- Các người ở đường nào?
Đường? Đường khẩu?
Ông chủ Châu có chút khó hiểu cái vấn đề này, đáng tiếc luật sư An không ở bên cạnh anh, cũng không cách nào hỏi xem thử đây có phải là dấu vết của âm ti hay không, chỉ có thể trả lời nói:
- Tôi là bộ đầu Thông Thành.
- Động tác của các người rất nhanh đấy, mới đây mà đã lấy được giấy chứng nhận rồi sao? Bộ đầu? Làm thế nào mà lệnh bài bộ đầu có thể giúp anh che giấu khí tức được, không phải là quỷ sai sao?
- Có ý gì?
- Tôi nói các người muốn che giấu khí tức thân phận, không phải là nên dùng chứng nhận quỷ sai sao, làm sao lệnh bài bộ đầu có thể...
Đang nói.
Người đàn ông bỗng dừng lại, dường như anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó.
Ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào thằng bé trai đang ngồi ở bên cạnh anh ta.
Sau đó.
Dùng một loại giọng điệu rất không dám tin, tiếp tục hỏi đầu bên kia điện thoại:
- Anh nói, anh là bộ đầu bản địa của Thông Thành?
- Đúng, thật ra thì chúng ta không thù không oán, nhưng ai bảo các người chạy lên địa bàn của tôi cơ chứ, chỉ có thể nói, hoặc giả chuyện này chính là định mệnh đi.
- Anh là bộ đầu Thông Thành, vậy tại sao anh lại ra tay với chúng tôi!
- Mẹ kiếp, tại sao, tại sao chứ!
- Hả?
- Càn rỡ, bổn tọa là Tống Đế Vương, là Đề hình quan dưới trướng Hình Đường - Tống Thất, phụng lệnh âm ti đến dương gian điều tra tung tích của những người bỏ trốn!
- Các người lại, các ngươi lại dám, lại...
- ... - Thằng bé trai.
- ... - Ông chủ Châu.
- Tút tút tút tút tút tút...
Tống Thất đang nói chuyện.
Điện thoại lại bị cắt đứt?
Tống Thất nhìn thằng bé trai, rốt cuộc thần sắc trên mặt cũng khôi phục, vẻ tức giận thế này, gần như không che giấu chút nào, anh ta lập tức hét về phía thằng bé trai:
- Cúp điện thoại, gọi lại cho bộ đầu của anh lần nữa cho tôi, tôi có lời muốn nói với anh ta, chuyện này, tôi muốn anh ta cho tôi một câu trả lời, cho âm ti một câu trả lời!
Thằng bé trai có chút lúng túng gãi đầu một cái.
Cuối cùng.
Hình như bản thân không đi bắt kẻ gian, lại giết hết một đám khâm sai đi truy bắt tội phạm rồi.
Chẳng qua là.
Lúc đối mặt với yêu cầu của Tống Thất vẫn đang nằm trên đất.
Thằng bé trai lắc đầu một cái, mở miệng nói:
- Ông chủ chúng tôi đã đưa ra lời giải thích rồi.
- Cái gì?
- Ông chủ cúp điện thoại.
- Có nghĩa là.
- Anh cũng nên lên đường rồi.
- ... - Tống Thất.
...
Châu Trạch cúp điện thoại, nhét điện thoại di động vào bên trong ghế sô pha bên cạnh, tiểu loli bưng một phần trái cây đặt trên bàn trà ở trước mặt Châu Trạch, chỉ chỉ trái cây trước mặt, nói:
- Ăn đi.
Châu Trạch không để ý, lúc này anh không có tâm trạng ăn uống, cộng thêm bình thường ông chủ Châu cũng không có thói quen ăn trái cây gì đó.
Ngược lại Oanh Oanh đứng ở bên Châu Trạch lại cầm một quả quýt lên, bóc vỏ xong, sau đó đưa vào miệng mình.
Tiểu loli nhìn thấy một màn này, đôi mắt nheo lại một chút.
- Phía bên kia, giải quyết xong rồi?
Tiểu loli tiếp tục nhìn Châu Trạch hỏi.
- A, người đàn ông của cô thật lợi hại.
- Đừng nói như vậy, ảnh hưởng không tốt với trẻ con.
Châu Trạch liếc mắt nhìn tiểu loli, nhất thời dở khóc dở cười, nói cô ta béo mà cô ta còn lắc lư phụ họa, đành nói ngay:
- Không, là thật sự lợi hại, kẻ gian còn chưa bắt được, ngược lại, lại một lưới bắt hết đám người truy đuổi rồi.
Cho đến lúc này, ông chủ Châu vẫn có chút không thể nói nên lời, vốn cho là chuyện sẽ rất thuận lợi, phía bên thằng bé trai cũng sẽ liên tiếp báo tin thắng trận về, ai biết giết tới cuối cùng lại là cục diện này.
Lúc này, ông chủ Châu cũng không biết chính mình nên trách tội thằng bé trai quá lỗ mãng hay là nên oán trách đám người mà âm ti đã phái lên bắt người, tại sao mỗi một người đều là phế vật chứ?
Coi như là vài đầu heo, cũng phải tốn mất một chút công phu mới có thể bắt lại hết chứ, kết quả đám người này, ngược lại quá giỏi, lại bị phương thức đơn giản và thô bạo nhất trực tiếp hốt trọn ổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận