Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1406: Nước (1)

- Thực sự là đến mấy câu qua loa lấy lệ cũng không thèm nói sao?
Một người đàn ông mặc trên bào đỏ sậm, trên mặt nở nụ cười địa hỏi.
Trên đình ở đối diện, là Tống Đế Vương mặt trường sam màu xanh đang ngồi đấy, đối mặt với vấn đề này, Tống Đế Vương Dư chẳng qua chỉ cười cười, đưa tay chỉ mặt mình.
Hỏi ngược lại:
- Cái mặt già này của tôi, còn phải ngại mất mặt chưa đủ sao?
Người có thể khiến cho Diêm Vương trò chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không phải là người bình thường, ít nhất, không phải là người bình thường một cách bình thường.
Người đàn ông mặc trường bào đặt ly trà ở trong tay xuống, lắc đầu một cái, nói:
- Từ góc độ của tiểu nhân, dường như là không quá thích hợp.
- Có thích hợp hay không, thật ra thì không có già quan trọng cả.
- Sở Giang Vương anh ta luôn luôn đi gần với Bồ Tát mà, vào lúc này, sao lại không trực tiếp chạy thẳng lên Thái Sơn đi, sao lại cứ phải tiếp cận đến nơi này của tôi?
- Ha ha.
- Hơn nữa.
- Hiện tại Thập Điện cũng đã thiếu một điện.
- Tuy nói là con số chín này cũng rất may mắn.
- Nhưng giống như mặt gương đã vỡ mất một mảnh, có như thế nào cũng khiến cho người ta có chút không thoải mái.
- Nếu đã thiếu mất một rồi, sao lại không thể thiếu đi một nữa?
- Thực sự đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Không phải là Bồ Tát đã nuôi ra đám đại thái giám kia rồi sao.
- Bây giờ nha, cái vị trí này của bản vương chính là kiểu ngồi một ngày sẽ ít đi một ngày, ước chừng thời gian, đến lúc đó khi bản vương thật sự lui xuống, bản vương còn có thể nói một chữ 'không' sao?
- Đây là do mấy năm trước Sở Giang Vương anh ta đích thân tới thuyết phục đấy.
- Nói là muốn chúng tôi buông xuống, khi thời gian đã điểm thì khoảnh khắc đó cũng tới thôi, nói một trận lớn đạo lý như vậy, có ai không biết hắn ta như vậy là đang truyền lời thay người nào đó chứ?
- Người cũng sắp phải xuống đài rồi.
- Mấy chuyện lộn xộn nào, sao bản vương còn phải quan tâm nữa chứ?
- Trước đó mấy này, con đại Hầu Tử kia bỗng nhiên thò ra, lệnh cho một đám từ xưa xửa xừa xa từ Cực Tây Phong Ấn Chi Địa chạy đến tấn công chủ thành của âm ti.
- Cuối cùng, vẫn phải dựa vào Bồ Tát đưa ra pháp chỉ trước mới có có hai Diêm Vương tình nguyện ra mặt một trận.
- Nếu là Bồ Tát không bày tỏ thái độ.
- Anh có tin hay không.
- Chờ đến lúc chủ thành hoàn toàn bị hủy diệt rồi.
- Cũng sẽ không có một Diêm Vương nào tình nguyện rời ổ đến xem tình hình một chút.
Người đàn ông mặc trường bào nghe vậy, gật đầu một cái, thở dài, nói:
- Cũng khó khăn cho các ngài quá rồi.
- Làm màu, nói khó nghe, thiên hạ này, vốn là đã suy thoái rồi, từ ngàn năm nay, mọi người cũng chỉ nhìn chằm chằm chút đồ ở trong đất nhà mình mà thôi, đối với chuyện bên ngoài đấy à, vốn cũng chẳng muốn quan tâm.
- Mấy năm trước bản vương còn nghĩ, nếu như có thể phụ giúp cho đám Thập Thường Thị một tay, kết một thiện duyên, ngày sau, coi như là bản thân có lui xuống nhường ngôi rồi, ít nhất còn có thể lưu lại chút hương hỏa.
- Nhưng sau lần trước, coi như là tôi đã nhìn thấu rồi.
- Thế nhưng tôi lại nghe nói, tình cảm của Thập Thường Thị rất tốt, cùng nhau ở, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, giống như tay đứt ruột xót.
- Lúc trước tình cảm của mười người chúng tôi không tốt sao? Mặc dù không đến mức ghê tởm như đám thái giám kia, nhưng đúng là thông minh gặp nhau, nếu không phải lúc cùng nhau bắt đầu đã hấp dẫn lẫn nhau thì cũng không thể nào là mười người chúng tôi được.
- Nhưng hiện tại thì sao hả?
- Điện của lão Lục cũng bị người giết.
- Lúc anh ta bị mười tên thái giám kia truy đuổi.
- Không muốn tới tìm chúng tôi tìm kiếm sự che chở, dĩ nhiên, chúng tôi cũng không muốn ra tay giúp người bạn năm đó cũng ra đời với mình.
- Con người nha.
- Chính là như vậy đó.
- Ha.
- Nói cho đúng.
- Lúc trước lão Lục vẫn rất ngoan độc, tự mình hiến tế bản thân, thế nhưng vị kia cũng thực sự không tệ, gắng gượng hoàn thành cam kết.
- Chẳng phải bọn họ là mười ngón liền tâm sao, chặt đứt một ngón giúp cho bọn họ.
- Cho nên nha, tình cảm gì đó sao, quá khứ gì đó sao, đều không nương nhờ được.
- Lần đó à.
- Bản vương đã thực sự nhìn thấu.
- Đến bây giờ đám thái giám chết tiệt đó còn chưa vực dậy nổi, nếu thật sự dậy rồi, ngồi lên vị trí của mấy người chúng tôi, trở mặt rồi thì còn sẽ ác hơn chúng tôi nhiều.
- Chúng tôi nhiều lắm là tự quét tuyết trước cửa nhà mình thôi, bọn họ, ha ha.
- Cho nên, hương hỏa gì đó sao, bạn cũ gì đó à, đều là chuyện phí công, còn không bằng ở nơi này nghe Tô tiên sinh hát thêm một khúc.
Tô tiên sinh, tên đầy đủ là Tô Định Giang, sinh ra ở Thái Châu Giang Tô, là đồng hương với Mai Lan Phương tiên sinh, nhưng lớn hơn hai bối phận so với Mai Lan Phương*.
(*Mai Lan Phương (1894 – 1961) được gọi là báu vật của kinh kịch Trung Hoa)
Là vàng, thì sẽ phát sáng, lời này không sai, cho dù là khi còn sống bạn không phát sáng được, thì sau khi chết không nhất định là không có cơ hội.
Khi còn sống, Tô tiên sinh không danh không tiếng, thậm chí cuộc sống còn rất vất vả, sau khi chết, cơ duyên xảo hợp, được Tống Đế Vương Dư nhìn trúng, những chi tiết cụ thể trong chuyện này cũng không cần quá chú trọng.
Tống Đế Vương Dư là một người thích nghe hí khúc, trong ngày thường, cứ vậy mà sắp xếp cho Tô tiên sinh ở ngay trong điện của chính mình, mấy vị Vương còn lại, thỉnh thoảng cũng sẽ mời anh ta đến hát.
Rốt cuộc bản thân cao bao nhiêu, vẫn được quyết định bởi người nâng đỡ mình cao bao nhiêu.
Ít nhất, Tô tiên sinh hiện tại, ở trong địa ngục, địa vị cũng coi như là vô cùng thanh cao.
- Vương thích hí khúc của tôi, là phúc phận của tiểu nhân.
- Ha ha, đợi đến thời điểm, bản vương lui khỏi vị trí này rút về phía sau, dứt khoát mở một vườn lê ở địa ngục này.
- Xem ra cần phải bố trí trước một chút, kiếm thêm một ít mầm non không tệ từ dương gian xuống, cũng tốt cho việc gây dựng nên gánh hát rong này.
Nghe vậy.
Tô tiên sinh lập tức nói:
- Vương, vốn dĩ hạt giống tốt ở dương gian cũng đã không quá nhiều rồi, vẫn là giữ lại kế nghiệp ở dương gian đi.
Tống Đế Vương Dư đưa tay nhè nhẹ vỗ một cái ở trên lưng bàn tay của Tô tiên sinh.
Nói:
- Đùa giỡn, đùa giỡn mà thôi, chớ tưởng thật, chớ tưởng thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận