Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1024: Sấm (1)

Châu Trạch và Oanh Oanh mới vừa vào chỗ không được bao lâu, lại có bốn người khách tới, vừa hay mọi người đều ngồi cách nhau một đoạn, đợi đèn đèn tắt, trên màn ảnh xuất hiện cảnh hậu trường, tất cả mọi người có thể rất thoải mái đắm chìm trong quãng thời gian xem phim thuộc về mình.
Giai đoạn hiện tại, thật ra thì thời gian của tất cả mọi người đều rất quý giá, có vài người lại có yêu cầu tương đối cao đối với việc xem phim, sẽ không để ý tốn thêm chút tiền cho việc này, cho nên mới lựa chọn nơi này.
Hai giờ, một bộ phim, sau khi xem xong, trực tiếp rời đi, không có gian… díu*, không có hẹn hò, không có nhìn trộm.
(đoạn này tác giả dùng từ


“yan” – từ này khi đứng 1 mình cũng có thể hiểu là hẹn hò, nhưng thêm từ


“yu” ở sau sẽ thành
艳遇

có nghĩa là ngoại tình vụng trộm)
Thậm chí ngay cả loại mang một nửa kia tới giống như Châu Trạch, cũng thật sự rất ít.
Mọi người đều là tới vội vã đi cũng vội vã như vậy.
Thứ họ theo đuổi, chẳng qua là chỉ là đoạn thời gian tạm ngừng ngắn ngủi, có thể thư giãn được một chút.
« The Shawshank redemption » (bộ phim Nhà tù Shawshank, xuất bản năm 1994).
Là một bộ phim điện ảnh mang theo màu sắc lạnh.
Nhưng bộ phim lại làm cho người ta có cảm giác.
Thật ra thì nó không bi thương đến như vậy.
Một bộ phim kết thúc.
Tất cả mọi người lặng lẽ rời đi.
Lúc thang máy đi xuống.
Châu Trạch còn nghiêng đầu nhìn Oanh Oanh ở bên cạnh.
Hỏi:
- Thích không?
- Vâng, thích lắm!
- Ừm.
Sau đó.
Chờ thang máy đến, cửa mở ra, lúc hai người đi ra ngoài, Châu Trạch bỗng nhiên nói:
- Thật ra thì, tôi không thích cho lắm.
- Đúng vậy đấy ạ, ông chủ, tôi cũng thế.
- Không thể há lớn miệng uống đồ uống, không thể ăn bắp rang, luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.
- Không thể cho đút thức ăn đồ uống cho ông chủ, không thể đút bắp rang cho ông chủ, luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Châu Trạch đưa tay dắt tay Oanh Oanh.
Trải qua hai tiếng kiềm chế trước đó.
Vào lúc này.
Dường như cảm thấy ngay cả không khí cũng đề trở nên mát mẻ hơn.
- Ông chủ, sao anh lại biết được nơi này vậy ạ?
- Luật sư An nói cho tôi biết, anh ta thường mang mấy cô bé hẹn hò với anh ta tới đây.
- Ông chủ, vậy anh cũng có thể thường xuyên tới nha.
Châu Trạch đưa tay quẹt mũi Oanh Oanh một cái.
Ngừng cái đề tài này lại.
Bởi vì anh hiểu được nếu tiếp tục cái đề tài này chạy sắp chạy đến vấn đề huyết mạch nhà họ Châu không thể để lại ở bên ngoài.
Lúc này.
Điện thoại di động của Châu Trạch.
Là luật sư An.
- A lô.
- Ông chủ à, đến hát không?
- Hát?
- Đúng vậy, chúng tôi ở KTV Hắc Câu, các người tới không?
Xem phim xong rồi chứ?
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Tường quảng cáo của quán KTV này đang ở trước mặt mình rồi.
- Được, đến đây đi.
Ngày mai lại sắp đi Tứ Xuyên rồi, hy vọng có thể bình an vô sự, đừng có sóng gió gì nữa, chẳng qua là, ông chủ Châu vẫn hy vọng có thể tận hưởng niềm vui trước mắt.
Cùng Oanh Oanh đi về phía trước, lên lầu ba, Châu Trạch nhìn thấy luật sư An đang đứng ở phía bên quầy bar.
- A, tới đây, đi nào, tôi chọn một gói Đế Vương.
Hai người phục vụ dẫn đường ở phía trước.
Gian phòng riêng quả thực rất lớn.
Người phục vụ cố ý hỏi luật sư An:
- Anh trai, có cần sắp xếp một vài công chúa không?
- Không cần không cần.
- Được, anh trai, chúc anh chơi vui vẻ.
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế sô pha, Oanh Oanh dựa vào người anh.
Đốt điếu thuốc, Châu Trạch hỏi:
- Anh không gọi công chúa?
- Gọi cái gì chứ, Bạch Hồ lập tức tới ngay, ha ha, hai chúng ta một đối một, những thứ dong chi tục phấn bên ngoài kia làm sao so sánh được?
Lời này nói đến cực kì chính xác.
Ông chủ Châu bên này có Oanh Oanh, luật sư An bên kia có Bạch Hồ, hai người phụ nữ đều có hai đặc điểm.
Một là: Đều không phải là người.
Điểm còn lại là, đều rất đẹp.
Lúc này, nhạc vang lên, màn ảnh cũng tự động cắt đoạn bài hát:
- Từ chối mại dâm, từ chối đánh bạc, từ chối ma túy…
Luật sư An đi tới bên kia, chọn vài bài hát, làm nóng không khí trước.
Bài đầu tiên là « Mặt trời đỏ ».
- Cho dù vận mệnh phải lưu lạc khắp nơi, hay con đường bạn đi có muôn vàn thử thách, và cuộc sống bất công khiến cho bạn chẳng còn cảm thấy hứng thú…
Luật sư An hát rất nhập tâm, vừa nhảy vừa nhót.
Đây là lần đầu tiên Châu Trạch nhìn thấy luật sư An hoạt bát như vậy.
Có lại cánh tay, cho nên tối nay đặc biệt hưng phấn?
Châu Trạch nghiêng đầu qua, nhìn về phía Oanh Oanh, nói:
- Cô hát không?
Oanh Oanh lắc đầu một cái.
- Không đâu.
- Bạch phu nhân nhà các người cũng thật là, lúc trước cứ như vậy mà đem cô đặt trong quan tài, chuyển một cái loa xuống cho cô không được sao.
- Chuyện đó quá kinh khủng đi, ông chủ, đối với những người đi qua lúc nửa đêm mà nói…
Châu Trạch nghe vậy, gật đầu một cái, đúng vậy.
Lúc này.
Cửa gian phòng bị đẩy mở.
Hai người đàn ông trẻ tuổi mặc ông phục tiến vào.
- Các cậu là ai vậy?
Luật sư An buông Microphone xuống hỏi.
Hai người đàn ông, sau khi đi vào lập tức bắt đầu cởi quần áo, cởi âu phục bên ngoài ra, còn cố ý cởi bỏ nút áo sơ mi trắng bên trong, lộ ra một mảng lớn bắp thịt màu đồng nơi cổ.
- Các người không nghe rõ đi, ai cho các người tiến vào?
Luật sư An hỏi.
- Tôi nha.
Giọng nói của Bạch Hồ truyền tới.
Trong tay cô ấy kẹp một điếu thuốc dành cho nữ.
Bước chân thướt tha đi vào.
Quét mắt nhìn toàn bộ xung quanh.
Cười nói:
- Ai yô xem tôi này, đây thật đúng là đang ca hát nha, được rồi được rồi, mọi người mỗi người tự chơi của riêng mình đi.
Bạch Hồ ngồi xuống ở trên ghế sô pha, hai người đàn ông trẻ tuổi lập tức tựa vào bên người cô ấy.
Luật sư An thấy vậy, lúc này cũng giận dữ.
Vốn dĩ anh ấy còn suy nghĩ ông chủ có Oanh Oanh theo.
Chính mình có Bạch Hồ bên cạnh.
Ai cũng không kém ai.
Rất tốt.
Ai biết người phụ nữ mà theo như kế hoạch là sẽ ở bên cạnh mình.
Lại chọn hai con vịt.
Mẹ nó chứ.
Đường đường An Bất Khởi tôi.
Phải ở chỗ này tranh sủng với hai con vịt sao?
Bạch Hồ trực tiếp lờ đi vẻ mặt của luật sư An.
Ngoắc ngoắc tay với hai người đàn ông ở bên cạnh:
- Các người bắt đầu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận