Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 774: Quân hồn trợ chiến! (1)

Tí tách... ...
Tí tách... ...
Tiếng nước mưa.
Lan ra từng vòng...
Châu Trạch đứng trong bóng tối.
Ở trước mặt anh.
Lại có một bóng dáng tối đen.
Tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng không biết vì sao.
“Người da đen” trước mắt này.
Lại cho anh một cảm giác đã từng quen biết.
- Anh là?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Đối phương chưa trả lời.
Nhưng Châu Trạch nhìn thấy chút trắng.
Là răng nanh của đối phương.
Anh ta đang cười.
Anh ta.
Đang cười cái gì?
... ... ...
Châu Trạch mở mắt ra.
Anh có thể cảm giác đến, trên dưới toàn thân mình truyền đến đau nhức, còn có cảm giác xé rách thân thể bị áp bức đến sắp hỏng mất.
Mà ở trước mặt anh.
Lại là hòa thượng chốc đầu đang dây dưa gắt gao cùng với hai tay mình.
Hòa thượng chốc đầu rối bù.
Khắp trên người đều là vết thương sâu đủ thấy xương.
Có vẻ vô cùng chật vật.
Châu Trạch không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể rõ ràng, mình bây giờ đoán chừng cũng không tốt hơn hòa thượng chốc đầu bao nhiêu.
Giống như hai con dế liều chết đá nhau.
Quyết đấu đến lưỡng bại câu thương vẫn không có bên nào chịu buông tay.
- Phật ở trong lòng!
Hòa thượng chốc đầu quát khẽ một tiếng.
Trong lúc nhất thời.
Ông ta vốn nửa vàng nửa đen.
Trên dưới cơ thể cơ bản tất cả đều hóa thành màu đen.
Ông ta lại một lần nữa phóng thích ra lực lượng thu được ở trong hang quỷ.
Từng mặt quỷ như ác ma không ngừng lượn lờ và nhe răng cười bên người ông ta.
Mang theo điên cuồng như cuồng loạn.
Khác biệt duy nhất chính là, ở chỗ mi tâm của hòa thượng chốc đầu có một điểm màu vàng, đây dường như là “Điểm sáng” duy nhất trên người ông ta.
Mây đen trên trời.
Còn nồng đậm hơn trước nhiều.
Uy áp cuồn cuộn.
Dường như lại đang một lần nữa ngưng tụ.
Một bên là Châu Trạch đánh đến sơn cùng thủy tận.
Một bên là hòa thượng mạo hiểm sắp bị sấm sét đánh xuống được ăn cả ngã về không.
- A!
- A!
Hai bên gầm lên như mãnh thú.
Hai tay của hòa thượng chốc đầu lại một lần nữa phát lực.
“Rắc rắc” một tiến giòn vang.
Hai tay của Châu Trạch bị bẻ gãy.
Không cách nào phát lực được nữa.
Nhưng đầu của Châu Trạch lại hung hăng đụng vào đầu hòa thượng chốc đầu.
Trán hai bên chạm nhau.
“Ầm!”
Mày chết tao sống!
Đây mới thật sự là mày chết tao sống!
Thân hình của hòa thượng chốc đầu không ngừng lui về phía sau, điểm màu vàng trên trán kia giống như đang run run, mây đen trên trời càng không ngừng cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy tia chớp đang vằn vện trong đó.
Hai tay Châu Trạch vô lực buông xuống.
Nhưng cả người vẫn hung tợn nhìn chằm chằm vào hòa thượng trước mặt.
Chỗ vết thương trên người còn bốc ra khói trắng.
Tuy rằng thân hình luôn run run, cảm giác yếu ớt trên dưới toàn thân giống như không tìm ra được thêm một chút lực lượng nào đã giống như thủy triều bắt đầu đánh úp lại, nhưng Châu Trạch vẫn cắn răng chống đỡ.
Anh không thể ngã xuống.
Cũng không thể buông tha.
Anh rất khó chịu.
Nhưng vị trước mắt kia.
Cũng tuyệt đối không dễ chịu.
Hòa thượng chốc đầu ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lại một lần nữa cúi đầu.
Trong ánh mắt đã mang theo một chút kiên quyết.
Thân thể ông, từ khi giao thủ với Châu Trạch đến giờ, đã tàn phá tới cực điểm.
Quan trọng nhất là, ông không dám tiếp tục để thân thể đánh tiếp, bởi vì thân thể của ông là một cái lọ, một nơi ẩn nấp, một khi thân thể hỏng mất, tất cả đều sẽ không thể che giấu.
Ông cảm thấy mình có thể thắng.
Nhưng đối phương lại chiến đấu như con thú bị nhốt.
Thậm chí.
Hòa thượng chốc đầu có thể mơ hồ nhận thấy được.
Đối phương có ý chí lôi theo mình cùng chết!
Ông không muốn chết.
Không phải sợ chết.
Mà vì thứ ông luôn theo đuổi tìm kiếm.
Ông vẫn còn chưa tìm được.
Cho nên.
Không nỡ chết được.
Tấm thân ngàn vàng không ngồi gần đường.
Lúc này hòa thượng chốc đầu nhắm mắt lại.
Hai tay một lần nữa chắp thành hình chữ thập.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Thân thể nghiêng tới trước.
Bắt đầu tăng tốc độ.
Ông chủ Châu giống như trở về lúc thi đấu chạy đường dài thời còn là học sinh.
Rõ ràng đã không còn sức, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Từng giọt từng giọt.
Tiếp tục ép bản thân!
Giống như, bản thân thật sự là một miếng bọt biển, vắt lại vắt, luôn có thể vắt ra chút nước.
Châu Trạch vọt tới trước mặt hòa thượng chốc đầu.
Hai tay anh đã buông xuống.
Lần này lại há mồm lộ ra răng nanh bắt đầu cắn xé.
Lúc Châu Trạch tới gần.
Hòa thượng chốc đầu chợt mở mắt ra.
Trong hai đôi mắt của ông ta.
Không nhìn thấy còn sót lại chút từ bi nào.
Chỉ còn lại “Oán độc” và “Phẫn nộ”!
Cùng một thời gian.
Chỗ tai mắt mũi miệng của hòa thượng chốc đầu.
Cũng bắt đầu có chất lỏng đen nhánh bắt đầu chảy tràn ra.
Ngay tiếp theo trên cái đầu bị chốc.
Cũng có vô số quỷ ảnh thật nhỏ đang lắc lư!
Trong phút chốc.
Châu Trạch hơi sửng sốt.
Bởi vì anh phát hiện hòa thượng chốc đầu trước mắt đã biến mất.
Mục tiêu của mình không còn.
Sao lại không còn?
- Hu hu hu hu... ... ...
- Ha ha ha ha... ... ...
- Đến đây... ... đến đây... ... tao muốn... ... tao muốn... ...
Từng tiếng vang ồn ào, mỗi một tiếng hoặc thê lương hoặc phẫn nộ rít gào.
Giống như tiếng thủy triều cuồn cuộn.
Mang lên sóng thần vĩ đại khủng bố.
Cấu xé nhau xuống!
Châu Trạch chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang nhanh chóng xoay tròn.
Linh hồn của anh, thân thể của anh đang bị từng con ác quỷ diện mạo khó ưa đếm hoài không hết cắn xé nuốt chửng.
Hang quỷ.
Đây mới thật sự là hang quỷ!
- Đến đây... ... đến đây... ...
- Tao ở trong này nha... ... tới bắt tao đi... ...
- Ha ha ha ha... ... ... ha ha ha... ... ...
Màu đỏ đậm trong mắt Châu Trạch đang không ngừng mất đi.
Ngược lại biến thành mê man.
Anh rất mệt.
Anh rất mệt mỏi.
Đồng thời.
Anh cũng rất nghi hoặc.
Nghi hoặc giống như hạt giống
Đang không ngừng bị phóng đại, bị tẩm bổ, vả lại giống như virus trong nháy mắt bắt đầu khuếch tán vô cùng mạnh!
Đây là chỗ nào?
Tôi ở đâu?
Tôi.
Là ai?
... ... ...
- Má nó, hòa thượng này ra chiêu lớn rồi.
Luật sư An lập tức đứng thẳng người, tay trái nhanh chóng hóa thành xương trắng, đây là định ra tay.
Anh là ảo thuật gia, tự nhiên rõ ràng hòa thượng chốc đầu này đang định là gì, đây là lấy hang quỷ làm môi giới, cố tình xây dựng một lĩnh vực riêng.
Lấy vô số vong hồn trong hang quỷ làm đồ tiêu hao.
Bắt đầu tiến hành một thế công “Xả thân”.
Hòa thượng không để ý như vậy sẽ hy sinh bao nhiêu vong hồn thu được từ trong hang quỷ.
Ông ta muốn.
Chính là dùng oán niệm của ác quỷ đã bị trấn áp mấy trăm năm này.
Cố tình tiến hành tiêu tán linh hồn Châu Trạch!
Khiến Châu Trạch.
Trầm luân!
Đã không cách nào chiếm được tiện nghi quá lớn trên thân thể đối kháng.
Vậy gây công kích trên tinh thần!
Luật sư An rõ ràng, đây đã không thuần túy là ảo cảnh, đây là khu vực đặc thù lấy mạng của vô số vong hồn xây lên.
Anh không cách nào phá giải.
Chỉ có thể thử phát động công kích hòa thượng chốc đầu.
Cho dù liều mạng trọng thương.
Cũng phải cứu ông chủ ra!
Trên mặt Hứa Thanh Lãng nhanh chóng bao trùm vảy rắn.
Đồng thời lẩm bẩm:
- Tôi cần mượn dùng lực lượng mức độ lớn nhất.
Một hư ảnh mãng xà bắt đầu lan tràn từ dưới chân Hứa Thanh Lãng ra.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Dường như hòa thượng chốc đầu hơi tùy ý liếc nhìn sang bên này.
Trước ông ta.
Là Châu Trạch vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Hòa thượng chốc đầu giơ một ngón tay lên trời cao.
“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!!!!!!!!!!!!!!”
Trong tầng mây đen trên trời cao lập tức vang lên từng tiếng sấm!
Mặc dù không đánh sấm sét xuống, nhưng chỉ cách một tầng cửa sổ.
Khóe miệng hòa thượng chốc đầu lộ ra ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận