Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1319: Hung thú sổ lồng! (2)

Loại hung thú ở cấp bậc này, đều sẽ bị âm ti quản chế nghiêm ngặt, thậm chí một ít cũng sớm đã bị thuần phục, coi như là những hung thú vẫn còn độ tự do nhất định kia, cũng không thể nào rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đau trứng chạy tới giương oai ở bên trên Hoàng Tuyền Lộ, đây giống như là đang tuyên chiến với âm ti, chán sống!
- Lớn... Chim lớn... Đại nhân... Cứu tôi... Cứu tôi... Mau cứu tôi...
Những chuyện khác.
Có lẽ cũng không hỏi được nữa rồi.
Phùng Tứ thu ngón tay của mình lại.
Ném cái đầu sang một bên, để cho anh ta tiếp tục bay hơi.
Ngay sau đó, Phùng Tứ lần nữa lấy ra hoa sen của chính mình, đạp lên, đi thẳng đến Hoàng Tuyền lầu, bay về phía vị trí nha môn của mình trước.
Trong địa ngục.
Thập Điện Diêm La, mỗi người đều có đất phong thuộc về mình, tương đương với chư hầu ở bên ngoài, mở phủ xây nha, nhưng bản thân âm ti cũng có một tòa thành, coi như là hệ thống trung ương.
Chẳng qua là, dưới tình huống Địa Tàng Vương Bồ Tát ẩn cư không ra ngoài, trên thực tế Thập Điện Diêm La là kẻ nắm giữ chặt chẽ các tiểu địa ngục, tòa thành này, ngoại trừ việc phụ trách những vận chuyển cơ sở của âm ti ra, cũng không có quyền phát biểu đặc biệt gì.
Đặc điểm duy nhất, chính là nó rất lớn, rất hùng vĩ.
Nhưng dù lớn đến mức nào, hùng vĩ như thế nào đi nữa, cũng không cách nào che giấu được thực tế nó chỉ là một bình hoa mà thôi.
Mà những thứ nhìn thấy dọc trên đường đi.
Càng làm cho Phùng Tứ cảm thấy giật mình!
Không biết bao nhiêu thi thể quỷ sai xếp lớp ở Hoang Vu Chi Địa.
Có quỷ sai, có bộ đầu.
Cũng không thiếu tuần sứ.
Thậm chí.
Còn có thể nhìn thấy những phán quan buộc đai lưng màu sắc không giống nhau ở bên hông!
Nơi này.
Hẳn là trước đây không lâu đã từng phát sinh rất nhiều trận xung đột.
Lại đều không có ngoại lệ chính là.
Kẻ thua.
Đều là phía bên âm ti.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như phía bên âm ti bên này thắng, thì không thể nào có chuyện Hoàng Tuyền Lộ không có ai quản lí, hơn nữa, di thể ở nơi này, cũng chính là những pháp tướng đã chết đi, không thể nào không có ai thu dọn được.
Phùng Tứ hạ thấp độ cao phi hành của hoa sen.
Sau khi bay thêm một đoạn nữa.
Anh ta dứt khoát thu hồi hoa sen.
Đổi thành đi ở trên đất.
Lại đi thêm một đoạn đường nữa.
Phùng Tứ thu hồi quan bào ở trên người mình lại.
Khiến cho anh ta nhìn qua càng giống như một quan sai bình thường hơn.
Chờ đi thêm một đoạn đường nữa.
Ngay cả khí tức của mình anh ta cũng hơi thu lại.
Xa xa nhìn qua.
Giống như là một cô hồn dã quỷ đi lạc đường vậy.
Một người có thể đi tới vị trí cao như vậy, cũng không nhất định phải là người mạnh, nhưng tối thiểu, lúc biết bản thân không mạnh bao nhiêu thì biết làm thế nào để giữ cái mạng nhỏ của bản thân,
Rất nhanh.
Phùng Tứ đã phát hiện hành động trước đó của mình sáng suốt biết bao nhiêu.
Bởi vì.
Khi anh ta đi tới trước chủ thành to lớn hùng vĩ của âm ti.
Thứ anh ta nhìn thấy.
Là bóng dáng của một đám hung thú đang tàn phá tường thành.
Bay ở trên trời.
Chạy ở trên đất.
Có thân thể khổng lồ.
Có nhanh như thiểm điện.
Có hô phong hoán vũ.
Có huy động sấm chớp.
Chủ thành tượng trưng cho quyền hành tối cao của âm ti.
Giống như rơi vào tận thế.
Rơi vào bên trong sóng gió thực sự.
Tuy nói, trên người những kẻ ở bên trong địa ngục hoặc nhiều hoặc ít đều mang một chút tử khí, nhưng tử khí trên người đám hung thú này, đã nồng nặc đến mức gần như sắp hóa thành chất lỏng chảy ra ngoài vậy.
Thậm chí còn có một vài con, dứt khoát để lộ ra bạch cốt trên người, trên đám xương trắng, còn lưu lại vết tích cọ rửa của thời gian.
Mà ở vòng ngoài của chủ thành.
Trong lớp sương mù dày đặc ở sau lưng bầy hung thú đó.
Có một bóng người màu đen to lớn như ẩn như hiện, giống như chỉ huy của tất cả những thứ ở nơi này.
Phùng Tứ từ từ cúi thấp người.
Cuối cùng dứt khoát bò lổm ngổm trên đất.
Dưới cảnh tượng hoành tráng hỗn loạn ở nơi này.
Một tuần sứ như anh ta.
Chính là không đáng nhắc tới như vậy đấy.
Đồng thời.
Phùng Tứ cũng rất khó hiểu.
Đám hung thú trên người mang theo tử khí đậm đặc giống như mới vừa từ trong mộ bò ra này.
Rốt cuộc là từ đâu nhảy ra vậy?
...
Khắp nơi đều là đá đen bay loạn cùng với đất bị đóng băng.
Bởi vì đây là phụ kiện tiêu chuẩn cơ bản trong khu vực chủ yếu của địa ngục.
Phùng Tứ nhớ lúc trước khi tâm tình An Bất Khởi không được tốt đã từng bùng nổ ra lời thô tục.
Nói là anh ta đã chịu đựng cái địa ngục trăng sáng mãi mãi không thay đổi này đủ lắm rồi.
Chịu đựng cái chủ thành âm ti ở vị trí sừng sững hùng tráng nhưng lại không được quái gì này đủ lắm rồi!
Tốt lắm.
Dường như trời xanh cũng cảm nhận được tiếng kêu than của An Bất Khởi.
Mặc dù.
Trời xanh có chút bận rộn.
Có lẽ buổi tối cũng rảnh rỗi một chút đi.
Bởi vì vầng huyết nguyệt treo trên đỉnh đầu của địa ngục, sau khi trải qua biến cố hỗn loạn lần trước xong, nhỏ đi một vòng lớn rồi, không còn là mãi mãi không thay đổi nữa rồi.
Mà vách tường phá nam của chủ thành nguy nga hùng vĩ.
Mới vừa rồi, dưới sự va chạm của một con thằn lằn bạch cốt khổng lồ.
Sụp đổ rồi...
Đúng vậy.
Chủ thành cực kì nguy nga, cũng rất hùng vĩ, theo đó thì tường thành cũng rất vững chắc, nhưng chủ thành tuyệt đối không phải là kiên cố nhất, bởi vì sau khi xây dựng tòa thành này xong, người sử dụng nó, căn bản là không ngờ tới sẽ có một ngày tòa thành nãy cũng bị tấn công!
Phùng Tứ cảm giác hiện tại chính mình cần một ly trà.
Hoặc nếu như Thúy Hoa ở bên cạnh, cũng có thể đưa cho anh một tô mì dưa cải muối.
Tóm lại.
Anh ta cảm thấy, hiện tại, tốt nhất là có thể có chút gì đó để cho miệng anh ta không phải rảnh rỗi như vậy.
Như vậy anh ta cũng có thể dễ dàng diễn ra dáng vẻ vân đạm phong khinh ngồi xem mây cuộn mây tan rồi.
Đúng vậy.
Anh ta rất sợ.
Nhưng.
Ngoại trừ sợ ra.
Dường như cảm giác hưng phấn lại càng lớn hơn.
Theo lý mà nói, đây là một loại tâm tình cực kì mâu thuẫn.
Anh ta – thân là một thành viên của âm ti, thậm chí sắp tới còn có thể có cơ hội trở thành phán quan, chính thức tiến vào bên trong chế độ thượng tầng của âm ti, lúc nhìn thấy chủ thành của âm ti bị làm nhục như vậy, nhìn thấy tôn nghiêm và mặt mũi của âm ti bị vứt ở trên đất hung hăng quất roi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận