Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 571: Kiếp sau hằng ngày

Trương Yến Phong lái xe, sau hai giờ, rốt cuộc bọn họ cũng tới bệnh viện ở huyện thành gần nhất.
Điều kiện khám chữa bệnh của bệnh viện này thực sự rất đơn sơ, chỉ có thể tính là chim sẻ tuy nhỏ, nhưng nếu nỗ lực chắp vá ngũ tạng một chút, đại khái vẫn có thể nhận ra.
Đây cũng là một hình thức ban đầu kinh điển khi thành thị hóa phát triển trong nước hiện nay, cũng chỉ có các khu phát triển như Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải có thể tính là tương đối ngang bằng một chút, những thị huyện bên dưới, cho dù là trình độ chữa bệnh hay phương diện phương tiện công cộng đều phát triển không tồi.
Cư dân sinh hoạt ở huyện thị bên dưới không có xung động và nhu cầu rất lớn cần di chuyển tới tỉnh lị hoặc thành phố lớn ở phụ cận.
Mà Dung Thành tỉnh Xuyên lại là một loại biểu hiện cực đoan, cốt bởi từ các góc độ đến nói, huyện thị phía dưới đều kém Dung Thành thực sự quá xa, cho nên cư dân ở thị huyện phía dưới đều muốn tập trung và dời vào Dung Thành, đây cũng là nguyên nhân vì sao câu trào phúng Dung Thành hút máu tươi toàn tỉnh tồn tại.
Xử lý vết thương, truyền máu, Châu Trạch chỉ để những người cùng nghề giúp mình xử lý tới đây, còn những tổn thương trong khí quan nội tạng, ông chủ Châu không ôm hy vọng gì, chỉ có thể dựa vào thời gian, đợi nó chậm rãi phục hồi như cũ.
Bởi vì bệnh nhân là ông chủ Châu cường hành yêu cầu, cự tuyệt giải phẫu, khiến mấy vị bác sĩ trong bệnh viện cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Dù sao thì dưới cái nhìn của bọn họ, thương thế của ông chủ Châu thật giống với người sắp chết, sau khi ký xong mấy phần cam kết thanh minh, các bác sĩ nối đuôi nhau rời đi.
Luật sư An bị ngộ độc thức ăn ngược lại dễ xử lý hơn nhiều, dù sao thì chỉ cần dùng biện pháp luân phiên lăn qua lăn lại là được.
Chỉ cần bác sĩ y tá không vội chạy vào phòng bệnh tuyên bố với người nhà rằng luật sư An không xong, tất cả mọi người đều không cảm thấy lo lắng chút nào.
Tiểu cương thi không cần tiếp nhận trị liệu và xử lý, Trương Yến Phong dùng thân phận của mình trưng dụng một phòng bệnh riêng, bên trong có ba chiếc giường, giường giữa là Châu Trạch nằm, giường dựa vào cửa được dành lại cho luật sư An, mà giường tận cùng bên trong, dùng rèm che chắn là giường của tiểu cương thi.
Lão Trương đứng ở cửa, như gác cửa, cho dù là bác sĩ y tá đến, anh ta cũng sẽ mở miệng thông báo trước.
Khác với thân thể bình thường của Châu Trạch và luật sư An, tiểu cương thi là cương thi điển hình, đừng nói bác sĩ địa phương không biết cách làm thế nào để chữa trị cho cương thi, chỉ riêng chuyện bọn họ cầm được báo cáo kiểm tra đo lường về tiểu cương thi, đoán chừng bọn họ sẽ bị hù ngất.
Đợi khi trời sắp sáng, mới có y tá và bác sĩ đẩy xe cáng cứu thương chứa luật sư An đi vào, mọi người cùng hỗ trợ đặt luật sư An lên giường bệnh, đồng thời tiếp tục truyền dịch.
Một đêm bận rộn kết thúc như vậy.
Đợi buổi sáng, có một đám cảnh sát địa phương đến, hẳn là vì thương thế của Châu Trạch và luật sư An khá đặc biệt, cho nên bọn họ mới tới hỏi thăm theo thông lệ, lão Trương đi ứng phó.
Mười giờ sáng, Châu Trạch tỉnh, Oanh Oanh vẫn ngồi bên giường bệnh của Châu Trạch, cách Châu Trạch rất gần, cũng tiện cho Châu Trạch ngủ.
Tỉnh lại, nói là sảng khoái tinh thần thì hơi cường điệu quá, thể cốt của anh vẫn suy nhược không chịu nổi, nhưng ít ra cũng không còn dáng vẻ quẫn bách, chỉ còn sót một hơi thở liền chết như tối hôm qua.
Oanh Oanh lấy dịch hoa bỉ ngạn được để trong xe ra cho Châu Trạch phục dụng, sau đó lại đút một chút cháo loãng cho Châu Trạch.
Luật sư An nằm trên giường bệnh bên cạnh lại bắt đầu không ngừng "hừ hừ", tuyên cáo cảm giác tồn tại của chính mình.
Giống như mấy đứa nhóc hay khóc "oa oa oa", hy vọng có thể khiến người lớn chú ý vậy.
Oanh Oanh chuẩn bị lấy thêm một lọ dịch hoa bỉ ngạn ra, Châu Trạch nói thẳng:
- Anh ta đã truyền đường gluco cả đêm, không đói chết được.
Luật sư An đang nằm bên cạnh nghe vậy, lập tức mở mắt ra, vẻ mặt u oán gối lên gối đầu nhìn qua bên này, nói:
- Ông chủ, ông chủ không thể thương cảm cho thuộc hạ bị tai nạn lao động một chút sao?
- Ngoan.
- Hiện tại tạm thời không thích hợp để ăn cơm.
- Nghe tôi đi, tôi là chuyên gia.
Một câu "chuyên gia" này quả thật có thể khiến tất cả lý do và oán giận bị nghẹn nơi cổ họng, không cách nào thốt ra được.
Lúc chiều, Châu Trạch lại ngủ thêm một giấc, đợi khi chạng vạng mới tỉnh. Luật sư An bên cạnh đang cầm điện thoại di động, dường như đang nhìn văn kiện tư liệu gì đó. Anh ta còn có một văn phòng luật sư, chỉ có điều từ khi tiến vào phòng đọc sách, rất ít khi anh ta quản lý văn phòng này.
Đối với anh ta, chút tiền tài ấy thật chẳng coi vào đâu.
Nơi có thể kiếm tiền chân chính vẫn là mối buôn lậu anh ta vẫn duy trì từ trước tới nay, đây cũng là con đường tắt để có thể kiếm nhiều tiền một cách nhanh chóng.
Châu Trạch có thể xuống giường, dưới sự nâng đỡ của Oanh Oanh, Châu Trạch đi ra khỏi phòng bệnh, tản bộ bên phía hành lang hai vòng. Các bác sĩ đã tham dự cứu trị anh tối hôm qua thấy một màn như vậy, hô to kỳ tích, còn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh gửi vào vòng bạn bè trang bức.
Châu Trạch có thể lý giải sự khổ bức của người trong nghề, còn chụp ảnh chung với bọn họ.
Dạo một vòng trở về, vết thương trên người vốn mới vừa kết vảy lại nứt ra, vài chỗ đã có máu tươi thẩm thấu ra ngoài. Châu Trạch lơ đễnh, hoạt động một chút cảm giác dường như thân thể của mình lại tràn đầy sức sống.
Xốc tấm rèm trước giường ở trong cùng lên, tiểu cương thi còn đang nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Sinh mệnh lực của thằng này thật sự ương ngạnh. Thật ra, trên ý nghĩa nghiêm ngặt, hôm qua người thụ thương nặng nhất, phải chịu đựng thương tổn lớn nhất chính là cậu ta.
Cho dù là trên tâm lý hay là trên nhục thể.
Đều là song trọng bạo kích.
Lúc trước Oanh Oanh đã kiến nghị, dứt khoát giết chết cậu ta đi, nhưng Châu Trạch cự tuyệt, Châu Trạch cũng không hiểu tại sao mình lại cự tuyệt, hẳn là có quan hệ nhất định với chuyện thật ra tiểu cương thi vốn không định giết anh.
Về phần tuy Oanh Oanh nói khi các cô ấy xuống, vừa lúc thấy tiểu cương thi muốn ra tay với mình, Châu Trạch vẫn có chút nghĩ không thông, khi đó mình đã nằm trong trạng thái chỉ cần tùy tiện một tát đã có thể giết chết.
Có cần cậu ta phải chuẩn bị trận địa tư thế, gào to lên để giết chết bản thân mình như vậy sao?
Chỉ có điều, hiện tại Châu Trạch lại có chút hối hận, hiện tại thằng này đang gặp phải thương thế nghiêm trọng không thể động đậy được, nhưng sau này thì sao?
Chẳng lẽ mình thực sự phải tìm phương pháp để phong ấn cậu ta lại sao?
Nếu không, một khi thương thế trên người cậu ta bắt đầu khôi phục, trong phòng sách ai có thể kiềm chế cậu ta được đây?
Lấy tình huống hiện tại, toàn bộ phòng sách ngoài gọi doanh câu trong cơ thể mình ra, dường như không ai có thể chế phục cậu ta.
Khiến Châu Trạch không thể không tự hỏi và do dự, có nên dứt khoát nuốt lời đổi ý, để Oanh Oanh thừa dịp trời tối mà mang người tới nơi hoang vắng, xé xác cho xong việc đi không?
Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh, người tới là Vương Kha một đường gió bụi mệt mỏi.
- Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy đâu?
Vương Kha vừa tới đã tìm con gái mình.
Châu Trạch nằm trên giường đang ăn quýt Oanh Oanh tự tay lột, nói: - Anh chờ chút.
Sau đó Châu Trạch đưa mắt ra hiệu cho tiểu loli.
Tiểu loli mặt không đổi sắc đứng dậy, đi vào tấm rèm trước giường tiểu cương thi, một lát sau, cô ấy xốc tấm rèm lên, tiểu loli dang hai tay ra, kêu khóc nhào vào vòng ôm của cha.
- Cha, Nhụy Nhụy sợ, Nhụy Nhụy kinh hãi!
Vương Kha ôm lấy con gái, càng không ngừng an ủi.
Quả nhiên là cha con tình thâm, hình ảnh cảm động.
Trí nhớ của tiểu loli vẫn dừng lại ngay khoảnh khắc bị lừa bán, hiện tại là lúc cô bé cần an ủi. Vương Kha tìm ghế dựa ngồi bên cạnh, không ngừng mở miệng an ủi, lải nhải liên thiên, Châu Trạch nghe mà đau cả đầu.
Anh cầm vỏ quýt trực tiếp nện về phía Vương Kha.
Bất mãn nói:
- An tĩnh chút.
Vương Kha chỉ có thể dẫn theo con gái mình ra khỏi phòng bệnh trước, tiếp tục chuyện nhà.
Lúc này, phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng rất nhanh.
Lại có một tiểu huynh đệ không an phận bắt đầu gây chuyện.
"Phù phù" một tiếng.
Tiểu cương thi lại có thể ngã từ trên giường xuống.
Có lẽ là cậu ta cảm ứng được "người yêu" "đi xa".
Khiến bản năng thân thể nổi lên chút phản ứng.
Oanh Oanh đi qua, xách tiểu cương thi lên đi tới bên giường, mở cửa sổ ra, chuẩn bị ném cậu ta ra ngoài như ném rác rưởi.
Mà lúc này, Vương Kha lại ôm con gái của mình đi vào, vừa lúc nhìn thấy một màn này, anh ta há miệng… Tuy nói bác sĩ tâm lý là người thường kiến thiết tâm lý cho người khác, nhưng vào lúc này, anh ta lại có chút không biết nên nói gì.
- Con nít nghịch ngợm, trên người có chút ô uế.
Châu Trạch giải thích nói.
Oanh Oanh nghe vậy, lập tức hiểu ý, thò đầu bé trai ra ngoài cửa sổ, bắt đầu "bốp bốp bốp" quất liền vài phát như phủi bụi trên chăn, còn lắc lắc…
Sau đó mới kéo bé trai lại vào, vứt lên trên giường bệnh kia.
Biểu cảm trên mặt Vương Kha hơi co quắp, dường như anh ta đang tận lực không để bản thân mình chú ý những chuyện kia.
Lúc này, tiểu loli đã ngủ thiếp đi trong ngực anh ta.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Khả sẽ không tiếp tục đi ra. Dựa theo lời nói của cô ấy, cô ấy cần nghỉ ngơi, đồng thời cũng cần thả Vương Nhụy ra để cô bé có thể sống cuộc sống của người bình thường.
Nhưng Châu Trạch luôn cảm thấy trong này không đơn thuần như vậy, anh có thể nhận ra tình cảm vặn vẹo và mất luân thường đạo đức Lâm Khả dành cho Vương Kha.
Lần này, Lâm Khả có thể bảo đảm an toàn thân thể của "Vương Nhụy", thật ra trong này có phần giống với mẹ kế bảo vệ cho con chồng.
Mấy khoản nợ rối tinh rối mù này, Châu Trạch lười nhúng tay, anh cảm thấy dựa vào năng lực của Vương Kha, hẳn anh ta có thể xử lý rất tốt.
Trước đây, hai người trước sau rời khỏi cô nhi viện hơn mười năm mà không hề liên lạc lại, một là vì hai người đều có cảm giác cấp bách và mục tiêu rõ ràng của riêng mình, cả hai bọn họ đều bận rộn phấn đấu, thứ hai là vì hai người đều là người thông minh, thuộc về loại anh trai em trai có quan hệ tốt trong cô nhi viện, nhưng vừa ra ngoài, trong nháy mắt bọn họ rõ ràng thân phận của mình, thật không thể nói tình cảm giữa hai bọn họ sâu đậm tới cỡ nào.
Có lẽ là vì hai người đều quá thông minh, người thông minh luôn luôn hiểu được nên lấy hay nên bỏ.
Vương Kha vốn định dẫn tiểu loli về trước, một là vì anh cần trấn an tâm lý con bé, hai là thời gian khai giảng đã qua lâu như vậy, con bé cũng nên đi học.
Châu Trạch gật đầu biểu thị đồng ý.
Đồng thời anh còn chỉ chỉ giường sát vách, hỏi Vương Kha có muốn có con trai không.
Vừa lúc nhặt một đứa con trai ở giường sát vách, muốn mang về nuôi, còn có thể làm bạn với tiểu loli.
Đương nhiên Vương Kha không dám đồng ý, nhưng anh ta vẫn nói nếu tâm lý của bé trai này có vấn đề gì, anh ta sẽ dành thời gian tới phòng đọc sách phụ đạo tâm lý cho cậu ta.
Đúng là.
Vương Kha đã không dám mang thứ đồ gì đó về nhà mình nữa.
Hơn nữa còn là nhận từ chỗ Châu Trạch về.
Châu Trạch cũng không cưỡng cầu, chỉ có chút tiếc nuối vì không thể thấy tình tiết vặn vẹo còn kích thích hơn so với “Dông Tố” bản thực tế.
Chờ Vương Kha đi rồi.
Châu Trạch mới nhớ chuyện ở phòng đọc sách, ra hiệu cho lão Trương bên cạnh gọi điện thoại cho phòng đọc sách, hỏi xem cô gái đen kia có ngoan không.
Trương Yến Phong lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hứa Thanh Lãng, sau đó đưa di động cho Châu Trạch.
- Này, lão Hứa.
- Này, oanh!
Ách...
- Này, lão Châu, thật xấu hổ, mới vừa rồi tôi vẽ bùa gặp sự cố, tự nó phát nổ.
- Anh gọi điện thoại cho tôi có việc gì thế?
Xem ra.
Lần này Lão Hứa và Deadpool ở lại trong phòng sách, ngày tháng cứ phải gọi là tương đối thoải mái, Deadpool ngoài ngây ngô cười, căn bản là kêu anh ta làm gì anh ta sẽ làm cái ấy. Lão Hứa ngồi trong tiệm sách, ngoài mỹ dung ra chính là đang vẽ bùa, không cần lãng phí thời gian nấu cơm cho mọi người.
- Cô gái đen lão đạo mang về thế nào rồi?
- Lão đạo? Cô gái đen? - Hứa Thanh Lãng nghi ngờ nói: - Không phải lão đạo ra ngoài cùng anh sao?
- Cô gái đen? Chính là con gái ở đất nước kia à? Lão Châu, thẩm mỹ của anh đã dị dạng đến tình trạng này rồi sao?
- Được rồi, không sao.
Châu Trạch dập máy.
Nhìn lướt qua người bên cạnh, nói:
- Lão đạo còn chưa về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận