Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1169: Gọi cái bíp! (3)

- Thúi lắm, ai sạch sẽ hơn ai chứ, anh cũng không tự soi mặt mình vào nước tiểu mà tự ngẫm đi, các người lại cho là bản thân hoàn mỹ trong sạch sao!
- Hơn nữa, người là do anh giết, anh là đại gia, tôi là tôm tép, ông trời muốn đánh thì cũng phải đánh anh trước, tôi nhiều lắm thì chỉ bị điện giật một chút thôi!
- Ồ.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
- Anh mà không đi lên, thì tôi đi xuống đây!
Luật sư An lại nói.
Người đàn ông ở trên khẽ mỉm cười.
Sau đó.
Nụ cười cứng lại.
Gã kinh ngạc cúi đầu xuống.
Phát hiện vị trí lồng ngực của mình, có hai bàn tay khô cằn đâm xuyên qua.
Lão già mới vừa bị chính mình chém thành hai nửa kia, lại phát động đánh lén với mình!
Cơ thể người đàn ông run lên, há miệng, linh hồn chuẩn bị rời đi từ miệng.
Lại đúng vào lúc này.
Máu tươi ở trên đất bỗng nhiên sôi trào.
Chất lỏng có tính ăn mòn khủng khiếp văng tung tóe khắp nơi.
Đây là đánh bom liều chết phiên bản con rối hình người sao.
- A a a! ! ! ! !
Tiếng gào thét và gầm gừ của linh hồn truyền ra.
Linh hồn còn chưa kịp rời khỏi thân thể đã trực tiếp tan biến.
Luật sư An đi tới cạnh cửa sắt.
Nhìn bộ thi thể giống như đồ ăn đã chiên đang nằm trên đất kia.
Khẽ mỉm cười,
- Bảo anh đi xuống anh lại cứ không đi xuống, không nghe lời, không nghe lời.
- Nên chạy trốn rồi.
Canh Thần uể oải nhắc nhở.
Nếu còn không chạy trốn nữa.
Thật sự là anh sẽ giết sạch đám người truy đuổi đó…
Chúng ta là đào phạm.
Là đào phạm đó!
Ôi mẹ nó chứ.
Bây giờ còn có một chút dáng vẻ nào của đào phạm nữa chứ!
- Rồi, được rồi, được rồi, chạy trốn, tôi hiểu, tôi hiểu rồi, đừng có giục nữa được hay không, cho dù là rút lui cũng phải chú ý đến kẻ đánh phục kích mới đúng chứ.
- Tôi hối hận khi đưa văn tự xuất thân kia cho anh.
- Đừng như vậy chứ.
- Anh đang đắc ý, An Bất Khởi.
- Anh chỉ bị giáng chức và chỉ trích mà thôi, tôi là bị đuổi giết, đã trốn đông tránh tây nhiều năm như vậy, hoàn toàn đã mất đi loại cảm giác mất rồi lại có lại được như thế này, anh không hiểu được.
- Tôi chỉ biết là chúng ta nên chạy.
Luật sư An dùng ngón út ngoáy ngoáy tai.
Rõ ràng người mình đang cõng ở sau lưng là một đứa trẻ sơ sinh.
Nhưng sao lại có cảm giác như vác một bà già đã lớn tuổi đang lảm nhảm vậy.
Luật sư An đi tới bên rìa sân thượng, chuẩn bị tung người nhảy xuống, nhưng vẫn do dự một chút, lui về phía sau mấy bước, trong tay bắt pháp quyết, đánh về trước mặt.
- Rắc rắc!
Một tấm lưới vô hình hiện ra.
- Con mẹ nó, Chân Âm!
Cũng còn may mới vừa rồi không xúc động trực tiếp nhảy xuống đi, nếu không đoán chừng lập tức bị người ta bắt sống rồi biến thành một đống máu thịt rồi.
- Tê tê tê tê tê tê tê…
Tiếng va chạm nho nhỏ từ từ truyền tới.
Bóng dáng màu đen xuất hiện ở bên rìa sân thượng.
Ánh mắt của gã liếc qua thi thể như bị chiên qua dầu ở bên cạnh cửa sắt.
Sau đó lại từ từ dời đến trên người luật sư An.
Gã ta.
Lại hao tổn thêm bốn thủ hạ.
Cộng thêm hai người tự tiện ra tay trước đó, là sáu người rồi, nếu như tính thêm ba người không tìm thấy ở Thông Thành nữa, tổng cộng chín người!
Mặc dù đều là đội cấp độ Đinh, nhưng loại tổn thất này, đối với một đội chấp pháp vừa mới được bỏ lệnh cấm đi ra ngoài, nguyên khí đã bị tổn thương không còn huy hoàng như ngày xưa nữa mà nói, cũng đã tính là cái giá quá đau đớn rồi.
Quan trọng nhất, là mặt mũi, mọi người mới được bỏ lệnh cấm quay trở về, đều muốn lần nữa tìm lại vinh quang của đội chấp pháp lúc vẫn còn Đại đầu lĩnh, nhưng bây giờ, mặt mũi của đội chấp pháp lại bị người ở trước mặt này ném xuống đất, hung hăng chà đi chà lại.
Luật sư An xoay người, nhìn Sơn Ưng.
Còn đưa tay lên tiếng chào hỏi.
Nói:
- Còn nhớ tôi không?
- Chúng ta là tội phạm bỏ trốn đấy… - Canh Thần gần như tuyệt vọng nhắc nhở.
- Anh là…
Hiển nhiên là Sơn Ưng không nhớ ra.
Nói như vậy vì, người có thể nhận ra An Bất Khởi hiện tại, đều là người lúc trước có thâm thù đại hận với An Bất Khởi, thuộc về cái loại kẻ thù mà cho dù anh có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhận ra anh đấy.
- Được rồi, anh không nhận ra tôi, vậy chứng tỏ anh kiến thức nông cạn.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Đưa tay chỉ sau lưng.
Nói:
- Bảo cho con nhện tinh kia thả lưới ra đi, để cho tôi đi, tôi là đào phạm, tôi phải trốn, lúc này người hợp tác với tôi đã rất có ý kiến với tôi rồi.
- … - Canh Thần.
- Anh là ai? - Sơn Ưng vẫn còn đang suy tư về vấn đề này, nhưng ngay sau đó, gã lại lắc đầu, nói:
- Được rồi, một kẻ sắp chết, tôi không có hứng thú biết tên của kẻ đó.
- Người anh em à, câu thoại này của anh, nếu ở trong phim truyền hình chiếu trên TV thì chỉ có nhân vật quần chúng sắp nhận cơm hộp mới có thể…
Sơn Ưng di chuyển.
Trên thực tế.
Từ trước khi gã nói chuyện cũng đã di chuyển rồi, thứ còn ở nguyên tại chỗ, chẳng qua chỉ là một tàn ảnh.
Lời này của luật sư An còn chưa nói hết.
Cũng cảm giác được phần ngực mình bỗng nhiên truyền đến một cỗ lạnh lẽo thấu xương.
- Gia trì!
Đứa trẻ sơ sinh ở sau lưng luật sư An siết chặt quả đấm nhỏ.
- Bạch!
Một lớp ngăn cách bằng nhựa lập tức xuất hiện ở trước mặt luật sư An.
Nhưng trong nháy mắt lớp vách ngăn đã bị đánh tan.
Cả người luật sư An cũng bị đánh bay ra ngoài.
Hung hăng đập vào trên cánh cửa sắt ở trên sân thượng.
- Khụ… khụ… khục…
Luật sư An khó khăn bò dậy.
Vị trí trên ngực cũng xuất hiện một vết thương màu tím, đây là bị tổn thương do lạnh rồi.
Nếu không phải mới vừa rồi có lớp ngăn cản kia cản lại một chút.
Có lẽ trái tim của anh ta cũng đã trực tiếp chết rét trong cú đột kích vừa rồi rồi!
- Phi!
Nhổ một búng máu xuống đất.
Luật sư An vừa thở hổn hển vừa hỏi:
- Bây giờ hài lòng rồi, chúng ta đã có cảm giác của tội phạm bỏ trốn rồi.
- Tạm được.
Tâm trạng của Canh Thần thoải mái hơn.
Dường như loại cảm giác bị đuổi giết bị chèn ép như thế này.
Mới luôn là mục tiêu mà anh ta luôn theo đuổi.
- Tôi thật lòng cảm thấy có lỗi với anh, tôi thực sự không nghĩ tới năm đó sau khi hố anh vào chỗ đó, lại sẽ thay đổi khuynh hướng tình cảm của anh thành như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận