Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1679: Làm đến rất đẹp (2)

Châu Trạch đi vào phòng chụp cộng hưởng từ hạt nhân, sau khi làm xong, tự mình cầm theo phim chụp, vừa đi trở về vừa xem.
Thật ra thì, loại danh thiếp này, cho dù là bác sĩ, những chi tiết thật sự có thể đi sâu vào tìm hiểu cũng không nhiều, rất nhiều lúc cũng chỉ nhìn lướt qua, dĩ nhiên, lúc cầm hình chụp của bạn ở ngay trước mặt bạn, nhất định bác sĩ sẽ bày ra một loại phong cách Ngọa Long* “tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay”.
(*tên hiệu của Gia Cát Lượng, ý chỉ việc hiểu rõ mọi chuyện)
Vấn đề không quá lớn, ông chủ Châu cũng yên lòng, những vết thương còn lại trên người anh chỉ cần hơi dưỡng thương một chút cũng có thể khỏe rồi, mấu chốt ở chỗ phần xương sụn trên đầu gối anh đã bị tổn thương, thông thường vấn đề sẽ rất khó giải quyết.
Cho dù là làm phẫu thuật giải quyết triệt để, sau này cũng rất dễ dàng lại xảy ra vấn đề lần nữa, giống như việc đau răng vậy, rất giày vò người ta, đồng thời, giống như việc mỗi ngày bạn đều phải ăn cơm đều phải dùng đến răng vậy, mỗi ngày người bình thường cũng đều cần đi bộ.
Lúc chuẩn bị đi thang máy trở về phòng bệnh.
Châu Trạch bỗng nhiên nhìn thấy ở phía trước có bóng dáng của một người bị thương ở chân.
Ông chủ Châu lập tức dừng bước, giả vờ như dáng vẻ đang buộc dây giày, nghiêng người sang, vừa lui về phía sau, trốn vào góc tường.
Trong tay đối phương đang xách theo thức ăn của nhà ăn, sau đó đi vào thang máy.
Chờ được một lúc lâu.
Châu Trạch mới đứng dậy.
Đôi dép đi trong phòng bệnh lạch bạch tiến về phía trước.
Nhấn nút thang máy.
Lúc chờ thang máy.
Trong đầu Châu Trạch bắt đầu tính toán một vài phương pháp.
Tỷ như.
Nếu như hiện tại mọi người đều là người bình thường, vậy chắc chắn cần phải dùng phương thức hành động và suy nghĩ của người bình thường.
Người bình thường sẽ thuê sát thủ giết người, đúng không?
Nhưng dường như chuyện này lại có chút không đúng.
Ở chỗ lão đạo cũng có không ít tiền, chuyện mua sát thủ như vậy, mặc dù Châu Trạch chưa từng làm qua, nhưng anh đã bị trải nghiệm qua.
Nhưng làm vậy có phải là sẽ phá hư quy tắc trò chơi hay không?
Cứ như vậy.
Theo việc đè ý nghĩ này xuống.
Châu Trạch cảm thấy chuyện chuyên môn thì vẫn nên để cho người chuyên nghiệp đi làm là được rồi, chính mình cũng đừng ở bên cạnh giúp thêm phiền phức là được rồi.
Cửa thang máy mở ra.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Người đàn ông bị thương ở chân đang đứng ở bên trong, trong tay cầm theo một cái ống nhổ bằng nhựa.
Ặc…
Đương nhiên người đàn ông bị thương chân cũng nhìn thấy Châu Trạch.
- Anh đã về rồi sao? Sáng sớm hôm qua mấy vị bác sĩ y tá còn đang tìm anh đấy, hai người xuất viện lúc nào vậy chứ?
Người đàn ông bị thương ở chân khẽ cau mày, dường như không quá thích loại phương thức chào hỏi nhiệt tình như thế này.
Nếu như là lão đạo ở đây, có lẽ anh ta còn có thể đáp lại mấy âm tiết, rốt cuộc cũng là mối quan hệ đã từng cùng mang súng mà.
Nhưng đối mặt với Châu Trạch, anh ta chẳng qua chỉ lạnh lùng xách ống nhổ bằng nhựa đi ra ngoài.
Châu Trạch đi vào thang máy.
Trong một nháy mắt cửa thang máy đóng lại kia.
Châu Trạch cắn môi của mình một cái.
Mỗi một lần ở trong bệnh viện, đụng mặt với đối phương thêm một lần, đều sẽ tăng thêm nguy cơ bị phát hiện.
Dù sao, hiện tại, hẳn là bọn họ đều đã biết rõ người mà bản thân muốn tìm ở trong bệnh viện này rồi.
Anh và lão đạo lại có quan hệ là người chung một phòng bệnh với bọn họ, nếu như lại thêm việc hết hai lần rồi lại ba lần liên tục chạm mặt, không chắc được bọn họ sẽ không hoài nghi lên trên người của hai người bọn họ.
Cửa thang máy mở ra.
Châu Trạch trở lại phòng bệnh của mình.
Lão đạo còn đang nằm ở trên giường bệnh mà rầm rì lẩm bẩm, một bộ dáng vẻ cực kì đau khổ.
- Ông chủ, anh về rồi sao.
- Ừm.
Châu Trạch móc thuốc ra, trước tiên nhét vào trong miệng lão đạo một điếu, mồi thuốc cho ông ta, sau đó mới tự mình đi tới bên cửa sổ, cũng hút một điếu.
- Ha ha ha, cho em chơi, cho em chơi với chứ.
- Không mà, anh chơi, để anh chơi.
Ở phòng bệnh cách vách, hình như có hai đứa trẻ con đang tranh nhau máy chơi game, cái loại máy chơi game cầm tay này, tiểu Hầu Tử trong tiệm sách cũng có một cái máy tương tự, lúc Châu Trạch buồn chán còn có thể tranh từ trong tay tiểu Hầu tử để chơi Tinh lộ cốc* một lúc.
(* “Stardew valley”, một trò chơi nhập vai dạng quản lý và mở rộng, trong game, người chơi sẽ được thừa kế trang trại của ông nội để mở mang và quản lý toàn bộ trang trại)
Món đồ kia cũng nặng lắm.
- Cho em chơi một lúc thôi, chơi một lúc thôi mà.
- Không, để anh chơi, anh đang chơi, không cho em, sẽ không cho em đâu.
- Trưởng thành, người lớn lên nào, cho em trai chơi một lúc đi, làm anh, đừng hẹp hòi vậy chứ.
- Không, không, sẽ không cho, đừng tranh, đừng có tranh chứ!
Ở cửa sổ của phòng cách vách, một đứa bé trai hai tay đang cầm máy chơi game đưa ra bên ngoài cửa sổ, để tranh cho một đứa bé khác cướp được máy chơi game, đứa bé còn lại kia vẫn không từ bỏ, vẫn còn đang tranh cướp.
Châu Trạch phun ra một cái vòng khói, lúc đang chuẩn bị xoay người quay trở về bên chỗ giường bệnh, chợt nghe một tiếng thét chói tai của đứa bé ở bên cạnh:
- A, rơi rồi!
Châu Trạch nhìn xuống.
Máy chơi game xuống rơi xuống.
Người hơi hiểu vật lý một chút đều có thể biết được, vật rơi từ trên cao như vậy mà đập trúng người sẽ là một tình huống nguy hiểm như thế nào.
Huống chi.
Cái máy chơi game này, trọng lượng thực sự không nhẹ.
Máy chơi game bắt đầu rơi xuống.
Rơi xuống.
Rơi xuống.
Rơi xuống…
Châu Trạch nhìn thấy ở phía dưới.
Một người đàn ông bị thương ở chân - trong tay anh ta còn đang cầm một hộp cơm nhựa - đang đi ngang qua.
- Ầm!
- Ba!
Máy chơi game vừa vặn rơi thẳng đứng đập trúng vào trên đầu của đối phương.
Đầu của người đàn ông bị thương chân kia, tương đương với việc vừa bị người ta dùng cục gạch hung hăng đập vào, trực tiếp mở hộp sọ ngay.
Thân thể chao đảo không mục đích ngay tại chỗ nửa vòng.
Ngay sau đó liền tê liệt ngã trên đất, không nhúc nhích.
Head shot!
Châu Trạch lặng lẽ hút thêm một hơi thuốc.
Quay đầu lại.
Liếc nhìn qua lão đạo – trên tay còn đang cố định thạch cao nằm ở trên giường bệnh, ông ta cũng đang hút mấy hơi thuốc.
Dưới tình huống lão đạo có chút mơ hồ nghi hoặc và bối rối.
Châu Trạch mở miệng nói:
- Làm đẹp lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận