Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 483: Chủy độn thuật của ông chủ Châu!

- Con mẹ nó đây có phải thân thích của anh không, lão An?
- Cái gì?
Hiện tại, chính bản thân luật sư An cũng không hiểu ra sao.
"Lời kịch" đối phương sử dụng lúc bấm niệm pháp quyết giống mình như đúc, thậm chí ngay cả thuật pháp đối phương sử dụng cũng không khác gì mình.
Mà cái này.
Hẳn là chiêu thức thuật pháp tuần kiểm sử dụng.
Có thể nói rằng, quỷ sai vô cùng đường hoàng tỷ như tiểu loli hay phun ra mấy câu "Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả độ", thật ra đó cũng là tượng trưng cho một loại thân phận, đặc trưng cho chức trách và sứ mệnh quỷ sai của các cô ấy.
Mà "Vong pháp vô tình" của tuần kiểm lại tăng thêm một tầng, thân phận địa vị của bọn họ đã không còn là tầng dưới chót của âm ty, có được quyền lên tiếng nhất định, tất cả người chết, kể cả quỷ sai và bộ đầu cấp thấp đều phải tuân thủ theo pháp luật của âm ty, tuần kiểm tứ phương, trấn áp bộ pháp, chính là chức trách của tuần kiểm.
Thật ra chuyện này đã được viết trong chứng nhận quỷ sai, nhưng không có bao nhiêu quỷ sai nghiêm túc tuân thủ, giống như đầu phim Nhật Bản thường có dòng chữ cảnh cáo dưới mười tám tuổi không nên xem, nhưng phần lớn người không quan tâm tới dòng chữ này, trực tiếp tua tới phần nội dung phim.
Mà tới tầng thứ như tuần kiểm, mọi người cảm thấy thân phận địa vị đã khác, đương nhiên chiêu thức khẩu hiệu cũng phải đổi khác, phải làm sao để có phẩm vị hơn.
Hai bóng đen phân ra hai nơi, rõ ràng bọn họ muốn ngăn cản đám người Châu Trạch.
Châu Trạch không rõ lắm, rốt cuộc hai bóng đen này có quan hệ thế nào với Chu Thắng Nam, bọn họ dựa vào cái gì mà giúp cô bé như thế?
Lúc này, đương nhiên Châu Trạch không cách nào từ từ đi phân tích và suy đoán, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt bọn họ mới được!
Bản năng khiến Châu Trạch đưa thay sờ sờ bút máy trong túi tiền của mình.
Anh cắn răng.
Còn đang do dự.
Cho dù lệ quỷ xổng chuồng nguy hại Thông Thành, nhưng hẳn mọi người trong phòng sách sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn, lão đạo ở cục cảnh sát nên vấn đề cũng không lớn.
Có thể viện trưởng Lâm sẽ gặp nguy hiểm, nhưng rốt cục Thông Thành có là thành phố có hơn ba triệu nhân khẩu, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Châu Trạch rõ ràng, lúc này suy nghĩ của mình thật ích kỷ.
Sau lần phá phong ấn lần trước, ngu ngốc đã mờ nhạt đi rất nhiều, nếu tiếp tục thả người kia ra, có lẽ tính mạng của mình sẽ lâm vào trạng thái bắt đầu đếm ngược.
Nhưng nếu tuần kiểm đi ra từ địa ngục, vì chuyện này mà trách hỏi bản thân mình, mình có thể tránh được sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Châu Trạch tiến hành thần tiên giao chiến.
Sợ chết là bản tính của con người, từ cổ chí kim, người nguyện ý quên mình kính dâng hy sinh vì người khác, hiển nhiên là người vô cùng vĩ đại.
Nhưng ông chủ Châu không cho rằng mình là một người vĩ đại.
- Lâm Khả, giúp tôi, ông chủ, ông chủ tìm cơ hội ra ngoài, đi tìm cô bé kia!
Luật sư An hơi nghiêng cổ, cắn răng, như đang phải thừa nhận một loại thống khổ to lớn. Ngay sau đó, toàn bộ máu thịt trên cánh tay trái của anh ta bắt đầu tiêu tán, cánh tay bạch cốt thủ giống ngọc thạch lộ ra, tản ra mỹ cảm cực kỳ yêu dị.
- Tao không biết rốt cuộc bọn mày là thứ gì, có lẽ, bọn mày hơi có quan hệ với tuần kiểm, nhưng chắc chắn hai người bọn mày không phải tuần kiểm!
- Lão tử.
- Năm đó cũng là tuần kiểm!
Luật sư An xông tới, cánh tay bạch cốt thủ trực tiếp ghìm chặt một bóng đen, bóng đen muốn tránh nhưng đầu lưỡi của tiểu loli lại ngăn cản bóng đen một lát, chính là trong khoảng thời gian này, bóng đen đã bị luật sư An bắt được.
Cánh tay luật sư An nắm chặt bóng đen, khiến bóng đen không cách nào rời khỏi. Ngay sau đó, cánh tay anh ta vỗ mạnh xuống mặt đất.
Bóng đen thứ hai đang chuẩn bị chặn Châu Trạch lại, bỗng nhiên dưới thân xuất hiện từng khớp từng khớp xương, nó tránh né rất nhanh, không bị khớp xương đâm thủng thân thể, nhưng bởi vậy bóng đen không thể ngăn chặn Châu Trạch, khiến Châu Trạch thành công lên xe nổ máy rời khỏi.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phá!
Nhìn bóng đen bị bản thân mình ghìm chặt lại niệm cái gì đó.
Luật sư An dứt khoát luồn bạch cốt thủ của mình vào đầu đối phương, hung tợn ép xuống!
- Rầm!
Bóng đen chấn động một chút.
Giọng nói cắt đứt, tuy rằng bóng đen vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, nhưng chiêu thức bóng đen đang niệm lại bị cưỡng ép gián đoạn.
Đầu lưỡi của tiểu loli vươn ra.
Trên đầu lưỡi còn mang theo máu tươi đỏ gai mắt, gắt gao dây dưa kéo bóng đen thứ hai lại.
Tràng diện vẫn đang là tiếp tục dây dưa.
... ...
Lần này, không cần chạy loạn khắp thành phố, tìm kiếm lung tung.
Chu Thắng Nam dẫn theo hơn trăm đầu lệ quỷ bên người.
Giống như bóng đèn siêu cấp lớn trong đêm tối.
Quả thực có thể sáng mù mắt chó của Châu Trạch.
Châu Trạch lái xe, đuổi thẳng về phương hướng kia.
Đối phương như đang di động, nhưng tốc độ di động không phải rất nhanh. Châu Trạch cảm giác một chút tình huống phụ cận, dường như kết quả xấu nhất không phát sinh, tình cảnh lệ quỷ xổng chuồng dựa vào bản năng đi hại người cũng không xuất hiện.
- Phù... vẫn còn kịp, còn kịp!
Hai tay Châu Trạch cầm tay lái thật chặt.
Nếu có thể lấy năng lực của mình giải quyết hết chuyện này, đó là tốt nhất.
Anh thực sự không muốn mở ra phong ấn.
Làm liệt sĩ quá khó khăn.
Làm liệt sĩ vô danh yên lặng chịu nguy hiểm lại càng khó khăn hơn.
Dù sao thì dân bản xứ cũng không thể lập bia hoặc lập miếu gì đó cho mình.
Ghi lại: Vào ngày nào tháng nào năm nào, người họ Châu nào đó trấn áp lệ quỷ giải cứu bách tính Thông Thành, cuối cùng đồng quy vu tận với ác quỷ.
Đương nhiên.
Cho dù bọn họ có lập bia cho mình thật.
Châu Trạch cũng hơn phân nửa là không muốn.
Bản thân mình không phải trinh tiết liệt phụ phải thủ tiết cho chồng sau khi chồng chết.
Cần lập bia làm gì?
Ngay phía trước.
Là trường học!
Châu Trạch nhớ kỹ, phía trước hẳn là trường cấp hai Thông Thành.
Châu Trạch đậu xe bên ngoài tường rào trường học, sau khi nhanh chóng xuống xe, anh dùng móng tay của mình mượn lực xoay người, dễ dàng bay qua tường rào.
Đợi khi anh rơi xuống thao trường, đã nhìn thấy cách mình không xa có từng hàng từng hàng bé gái đứng ở nơi đó. Mà ở phía trước bé gái cũng chính là nơi đối diện thao trường, hẳn là lầu ký túc xá của giáo viên.
Phù.
Đuổi kịp!
Khi Châu Trạch xuất hiện ở nơi này.
Một đám lệ quỷ bé gái vốn đang chuẩn bị vào ký túc xá cùng nhau chỉnh tề xoay người, nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Biểu tình trên mặt Chu Thắng Nam phá lệ dữ tợn.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Cô bé không đáng yêu.
Thực sự không đáng yêu.
Hiện tại cô bé như bị ma quỷ bóp méo.
Không ai có tư cách chỉ trích trạng thái hiện tại của cô bé, bởi vì cô bé biến thành bộ dạng này đều do các gia trưởng của cô bé ngược đãi cô bé.
Nhưng vào lúc này.
Châu Trạch lại không thể không ngăn cản sự điên cuồng của cô bé.
- Hai chú trong bức họa cũng không thể ngăn cản chú bác sĩ.
Giọng nói của Chu Thắng Nam có chút khàn khàn.
Lúc này, cô bé khiến người ta cảm thấy như "Thiên Sơn đồng mỗ".
So sánh một chút.
Châu Trạch vẫn cảm thấy tiểu loli nhà mình càng đáng yêu hơn một chút.
Tuy rằng tâm thái của tiểu loli là một thục nữ lớn tuổi.
Nhưng cô ấy thích giả bộ nai tơ!
Châu Trạch nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu, hít sâu, sửa sang lại ý nghĩ của mình!
Cũng làm khó Châu Trạch, đời trước khi làm bác sĩ, ngay cả thực tập sinh thanh xuân xinh đẹp như bác sĩ Lâm cũng bị ông chủ Châu sử dụng như chó thực tập.
Không nên mong đợi ông chủ Châu có tình thương cao tới cỡ nào.
Nhưng hiện tại ông chủ Châu lại muốn thử xem.
Thử "chủy độn thuật" của mình.
Đứa bé ấy mà.
Dỗ dành một chút.
Khuyên nhủ một chút.
Cũng dễ gạt gẫm lắm.
Quan trọng nhất là.
Chừng trăm đầu lệ quỷ này.
Hơn nữa còn là loại lệ quỷ giết chết rồi có thể khôi phục hoàn toàn.
Trong điều kiện tiên quyết là không mở auto.
Dựa vào thực lực của ông chủ Châu.
Không thể chắc được là ai đè bẹp ai.
- Thắng Nam, em là cô bé ngoan, em là một cô bé đáng yêu, em là một cô bé hiểu chuyện, em là một cô bé nghe lời, em là một cô bé có tri thức hiểu lễ nghĩa, em là một cô bé hiền lành...
Chu Thắng Nam nhìn Châu Trạch.
Giống như đang nhìn một… người ngu ngốc.
- Chú bác sĩ, chú đến để ngăn cản cháu sao?
Chu Thắng Nam hỏi.
- Cô bé ngoan, cha mẹ cháu, bà nội cháu, chú tin tưởng bọn họ chết chưa hết tội, cho dù cháu giết bọn họ đi, trong lòng chú vẫn cho rằng bọn họ bị trừng phạt đúng tội.
- Chú không trách cháu, thậm chí chú còn cảm thấy cháu làm tốt lắm.
- Nếu không phải chú sợ bị pháp luật truy cứu, đối với những người cặn bã như vậy, chú còn muốn gặp một giết một, gặp mười giết mười. Nhưng chú không phải người bình thường, dựa theo quy tắt nghiêm ngặt, chú là một con quỷ, cháu cũng nhìn ra được, đúng không?
- Cháu là người.
- Không sao.
- Cháu yên tâm.
- Vụ án này, chú cảnh sát sẽ không tìm được cháu, kế tiếp, cuộc sống và học tập của cháu, để chú tới giúp cháu, để chú sắp xếp ổn thỏa cho cháu không tốt sao?
- Nghe lời đi.
- Giết người chết chưa hết tội không tính là phạm sai lầm.
- Nhưng nếu cháu tiếp tục chấp mê bất ngộ, khiến người khác cũng gặp nạn theo, tuyệt không ai cho phép cháu làm vậy.
Chu Thắng Nam nở nụ cười.
Sau đó.
Bên người cô bé, trên trăm bé gái lệ quỷ cùng nhau nở nụ cười.
Đồng thời.
Tất cả bé gái đều đi về phía Châu Trạch.
Trên trăm đầu lệ quỷ hình thành tập thể áp bách, cùng nhau ép về phía Châu Trạch!
- Có người thích con trai, nhưng có rất nhiều người thích con gái mà.
- Trước đây cha mẹ chú hỏi chú, lớn lên sau khi chú có vợ, chú muốn có con trai hay con gái.
- Chú trả lời rằng chú muốn có một cô con gái.
- Có đứa con gái thích cỡ nào.
- Chú sẽ cố gắng làm việc, cho cô bé tất cả mọi thứ tốt nhất.
- Để cô bé được ăn mặc theo phong cách tây, để cô bé trở thành tiểu công chúa trong tay chú, chú sẽ hy sinh tất cả để yêu thương và che chở cho cô bé.
- Đương nhiên.
- Nếu sau khi cô bé lớn lên có thể không lấy chồng thì tốt hơn.
Sau khi Châu Trạch nói xong lời này.
Chu Thắng Nam ngây ngẩn cả người.
Cô bé là một đứa bé.
Cô bé chỉ là một đứa bé.
Bầu trời cô bé nhìn thấy chỉ nhỏ như vậy, trong nhà mình, cha mẹ và bà nội liều mạng muốn có con trai hoặc cháu trai, vì thế, bọn họ có thể không tiếc tất cả dằn vặt bản thân mình.
Lại thêm đám chị em bên cạnh mình đều vì cha mẹ muốn con trai không muốn con gái mới bị phá.
Cho nên.
Các cô bé đều đơn giản cho rằng.
Tất cả cha mẹ.
Đều chỉ thích con trai, không thích con gái.
Vậy mà chủy độn thuật của Châu Trạch ngoài ý muốn đả động các cô bé, làm tín niệm vốn có của các cô bé bị dao động.
- Thế nhưng... Thế nhưng...
Chu Thắng Nam lâm vào mê man,
- Thế nhưng... vì sao người nhà cháu, người nhà của các chị em ở đây lại đối xử với chúng cháu như thế? Vì sao?
- Rừng vốn lớn, sao có thể không có mấy tên rác rưởi, đúng không?
Châu Trạch mím môi, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói:
- Không có cha mẹ quan tâm, không có người thân che chở, mùi vị này chú cũng đã từng trải qua.
- Từ nhỏ chú đã là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, ngay cả cha mẹ có hình dạng thế nào chú cũng không biết.
- Cho nên.
- Chú cũng chưa được cảm nhận thế nào là có cha mẹ che chở. Tâm tình của mấy cháu, chú có thể hiểu được, thực sự, chú có thể hiểu được.
Thân thể Chu Thắng Nam mạnh mẽ run rẩy mấy lần.
Châu Trạch mừng rỡ trong bụng.
Thành?
Nhưng ngay sau đó.
Biểu tình trên mặt Chu Thắng Nam càng thêm méo mó, ngay tiếp theo, đám bé gái bên người cô bé cũng cùng vặn vẹo.
Oán niệm bàng bạc này.
Thậm chí còn vượt lên một tầng cao mới!
- Đây là... làm sao vậy?
- Chú, chú là cô nhi, vậy sao chú có thể nói chuyện con gái chú với mẹ chú được?
- ... … - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận