Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 299: Thế giới động vật của ông chủ Châu (2)

Nếu là một người bình thường muốn lén lén lút lút lẻn vào phòng đọc sách, rất khó, nhưng nếu là một động vật có hình thể rất nhỏ, thực sự rất khó phòng bị.
Hơn nữa, chắc chắn đối phương còn không phải là động vật nhỏ bình thường.
- Vù vù... ... Vù vù... ...
Con chồn vẫn đang tiếp tục ngáy ngủ, nhưng đoàn khói vàng kia vẫn bao phủ chung quanh của nó, ngưng tụ không tan.
Ở rất nhiều nơi khu đông bắc, chồn được xưng là Hoàng đại tiên, mà chắc hẳn con trước mắt này đã thành tinh. Mà mục đích nó xuất hiện ở nơi này, không cần nói cũng biết.
Mà điều khiến Châu Trạch không ngờ tới chính là, đối phương lại có thể đến đây nhanh như vậy.
Đồng thời hắn lại cảm thấy vị Bát cô nãi kia thật ngu xuẩn. Nếu như bà ta cố gắng chịu đựng thêm một hồi, không xuất hiện trang bức đắc ý sớm như vậy, chắc chắn mèo mun cũng sẽ không kêu lên. Mà bản thân mình cũng sẽ không để Oanh Oanh lấy sách Âm Dương ra. Hầu Tử cũng sẽ không có hứng thú mà cầm nó xem như xem tranh minh hoạ.
Ngay lúc ban nãy lúc ấy.
Lão đạo không ở nhà, đương nhiên, lão đạo ở nhà hay không cũng không có gì khác nhau.
Oanh Oanh đang chơi game ở tiệm cà phê Internet đối diện, lão Hứa lại đang ngâm mình trong thùng tắm ở trên tầng, đoán chừng giờ này cậu ta đang mơ mơ màng màng vì tắm hơi quá lâu.
Mình thì ngồi ở cửa nghe nhạc ăn cơm hộp.
Đó là thời gian con chồn này có thể len lén đến, dễ dàng hạ thủ nhất. Nếu không phải vừa lúc sách Âm Dương nằm trên tay Hầu Tử, có thể đã thật sự bị nó trộm đi.
- Két..... ...
Cửa phòng sách bị đẩy ra.
Anh chàng hát rong đẩy cửa ra đi đến. trên mặt anh ta hiện lên nụ cười ấm áp, là một người trẻ tuổi rất rực rỡ.
- Phù phù...
Túi đàn ghi-ta bị anh ta ném trên mặt đất.
Bên trong có một chút tiền vừa kiếm được khi hát rong.
Nhìn kỹ.
Còn có thể nhìn thấy một số sâm núi và dã vị trân quý, thậm chí còn có một miếng da, không biết đã được chế thành từ da của động vật gì.
Anh chàng hát rong hơi khom lưng với Châu Trạch.
Hành lễ.
- Chào thượng sai, chúng tôi tới đón Bát cô nãi về nhà, đây là phí dụng vì Bát cô nãi đã quấy rầy ngài, xin ngài vui lòng nhận cho.
Thành thật mà nói.
Đám Đại Tiên Nhi này người tới sau càng hiểu cấp bậc lễ nghĩa hơn người tới trước.
Lúc trước Bát cô nãi chủ động không nổi lên va chạm với Lưu Sở Vũ.
Lần này tên này lại càng mang theo lễ tới cửa.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy có phải bản thân mình đã rất đáng rồi không?
Người ta đã biết điều như thế.
Bà ta cũng không có thù hận gì quá lớn với mình.
Có phải mình nên thả người không?
Châu Trạch phát hiện trong ánh mắt người trẻ tuổi thỉnh thoảng có hào quang màu vàng lưu chuyển, lại nhìn nhìn Hoàng đại tiên đang ngủ trong góc phòng đằng kia, cũng hiểu.
Vị này cũng đã bị thượng thân.
Bọn họ vốn muốn đến đây trực tiếp trộm đồ, nhưng sau khi không trộm thành, chỉ có thể đi theo cấp bậc lễ nghĩa, thay đổi phương pháp khác.
- Nói quá lời rồi. - Châu Trạch nói.
- Đây là phải. - Đối phương lại cúi người với Châu Trạch.
Châu Trạch cười cười, vẫy tay với Hầu Tử đang ở bên kia: - Đến đây, đưa thứ đó cho tao, thả người ta về nhà.
Hầu Tử liều mạng lắc đầu.
Dựa vào cái gì!
Châu Trạch phát hiện từ sau khi con khỉ này theo lão đạo, thực sự đã học được thói xấu.
Nó trước kia và nó đời trước thuần lương biết bao.
Hiện tại nó lại biến thành hạng người một chút cũng không muốn chịu thiệt, chỉ muốn chiếm tiện nghi.
- Người ta đã tìm tới cửa rồi, còn tặng lễ vật.
Nói xong, Châu Trạch lấy một cây sâm có tuổi từ trong hộp đàn ghi-ta ra.
- Nhân sâm hoang dã ba trăm năm, hiện tại không dễ gặp đâu. - Người trẻ tuổi giới thiệu nói.
- Đến, cầm cái này ăn đi.
Châu Trạch trực tiếp ném củ sâm có tuổi cho Hầu Tử. Hầu Tử nhận lấy sâm núi, lúc này mới rầu rĩ không vui chạy tới, đưa sách Âm Dương vào tay Châu Trạch.
- Bà ta đang ở bên trong.
Nói xong.
Châu Trạch lại đưa sách Âm Dương cho người trẻ tuổi.
- Thượng sai đại nhân đại lượng, tôi thay mặt chư vị tiên gia trong núi sâu cám ơn thượng sai. Ngày sau nếu thượng sai có chuyện cần đến núi sâu, xin hãy thông báo trước một tiếng, chúng tôi sẽ tiếp đãi thật chu đáo.
- Khách khí khách khí.
Châu Trạch cúi người, tiếp tục kiểm tra những quà tặng khác trong hộp đàn ghi-ta.
Ánh sáng màu vàng trong mắt người trẻ tuổi chợt lóe, anh ta không chú ý tới đám quà tặng này. Đối với người thường, đây là đám hàng đáng ngạc nhiên, nhưng đối với bọn họ đến nói, đây chỉ là vật thường bên người.
Ngay sau đó.
Anh ta không kìm được vui mừng mà mở sách Âm Dương ra.
- Bát cô nãi, ra đi...
Sau đó.
Anh ta bất động.
Châu Trạch đứng lên, đưa lưng về phía người trẻ tuổi, bắt đầu lùi lại.
Lùi lại đến phía sau người trẻ tuổi.
Anh đưa tay ra sau người, không nhìn tới sách Âm Dương, lục lọi một hồi lâu, cuối cùng đóng sách Âm Dương lại.
Sách Âm Dương nơi tay.
Ngoài bìa trừ mèo mun và một con rắn nhỏ ra, còn nhiều thêm một con chồn rất là tức giận. Hiển nhiên, nó biết mình đã bị gài bẫy.
- Đừng trách tôi, là chính các ngươi quá ngu dốt, đúng hay không?
Hầu Tử ở bên cạnh vừa gặm sâm núi trân quý, vừa không ngăn được gật đầu.
Châu Trạch phủi phủi sách Âm Dương, muốn cười lại cố nín.
Bởi vì anh cảm thấy mình giống hệt như nhân vật phản diện trong phim ảnh.
Nhưng vẫn không ngăn được nói:
- Còn có Đại Tiên Nhi nào đến nữa không, tôi muốn thu thập tạo thành một thế giới động vật.
- Đến, cho mày, bản thân mày đừng tìm đường chết mà mở nó ra, nhìn xem kết cục cuối cùng của con chồn ngu kia là gì, hiểu không?
Châu Trạch đưa thay sờ sờ đầu Hầu Tử đang gặm sâm núi, sau đó ném sách Âm Dương cho nó.
Cái con khỉ này rất nhạy bén, tuy nói đời trước nó là yêu hầu thần thông, nhưng nếu đặt sách Âm Dương ở chỗ nó thật ra cũng rất an toàn. Lúc trước sở dĩ Hoàng Đại Tiên Nhi không trộm được sách Âm Dương, đều là vì sách Âm Dương vừa lúc nằm trong tay Hầu Tử.
Hơn nữa, có lẽ nó đã chịu ảnh hưởng quá lớn từ tâm thái của lão đạo. Rốt cuộc Hầu Tử có bản tính gì, Châu Trạch quá rõ ràng. Nó bảo quản cái này, cho dù như thế nào, nó cũng sẽ không thương tổn tới bản thân.
Quan trọng nhất là, Châu Trạch không muốn mang vật này theo người, nó cứ không ngừng nhắc nhở bên cạnh mình ai sẽ lập tức chết ngay, quá phiền.
Bắt Hoàng đại tiên cũng chỉ là chuyện Châu Trạch tiện tay mà thôi. Tuy nói cách làm kiểu lúc trước Hoàng đại tiên không trộm thành, giả bộ khách khí bàn điều kiện với mình quả thật có chút dối trá, nhưng trước đây ông chủ Châu không nói hai, lời cầm sách Âm Dương hướng về phía Bát cô nãi, hô một tiếng: "Tôi gọi bà một tiếng, bà có dám đáp lại không", thật ra cũng là một loại ghê tởm.
Đại gia đại ca không cười nhị ca, đứng trên góc độ của ông chủ Châu, anh có sách Âm Dương, vừa lúc có thể khắc chế đám Đại Gia Tiên mỗi khi không có chuyện gì làm lại thích chơi trò "linh hồn xuất khiếu" này.
Cho dù hiện tại ông chủ Châu không biết việc sưu tầm "thế giới động vật" này có ích lợi gì, nhưng chuyện này cũng giống như một con sóc không ngừng sưu tầm quả thông.
Cũng giống với Bạch Oanh Oanh khi cô ta mới bắt đầu chơi trò chơi ăn gà, ra đường lục soát tìm kiếm cả nửa tiếng, cuối cùng bị một súng bắn bể đầu nhưng vẫn rất vui vẻ như trước.
Cảm giác vui vẻ và thỏa mãn khi tìm kiếm sưu tầm này là bệnh chung của con người, không đúng, là bản năng của bất kỳ sinh mệnh có trí tuệ nào.
Cho dù lập trường khác nhau, tư duy cũng khác nhau, nếu là người bình thường, ông chủ Châu sẽ không làm như vậy. Nhưng trong mắt Châu Trạch, đám Đại Tiên Nhi này lại không phải là người. Nếu đã không phải là người, anh cũng chẳng thèm nói chuyện nhân nghĩa đạo đức gì với bọn họ.
Trước bắt lại rồi nói sau, nói không chừng ngày sau còn có tác dụng thì sao?
Lão Châu chưa từng quảng cáo rùm beng rằng mình là một người tốt, lão cũng không làm người tốt được.
Không biết vì sao anh chàng hát rong còn chưa tỉnh lại. Anh ta đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngẩn người. Châu Trạch cũng không để ý tới anh ta, trực tiếp lên tầng hai.
Hứa Thanh Lãng vẫn ngồi trong thùng tắm, cậu ta đã ngâm rất lâu rồi, nhưng da trắng trên người lại không bị trắng ra, cũng không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì khác. Châu Trạch cảm thấy phỏng chừng đây là nhờ bùn của Hầu Tử.
Hiện tại rất nhiều tiệm rượu thích xây dựng một ôn tuyền đi kèm, nhưng đa số ôn tuyền đều chỉ để lừa người. Ví như vừa đi vào ngâm nửa giờ da bắt đầu trắng bợt, điều này cũng đồng nghĩa với "ôn tuyền" này chưa từng được xử lý.
Bên cạnh lão Hứa có một bàn trà nhỏ, phía trên có một cái bát, trong cái bát là một thứ chất lỏng màu đỏ. Bên cạnh đó còn có một cây hương dài được bọc trong tóc, đang từ từ cháy.
Bên trong hình như còn có đồ vật trắng tinh giống như trứng côn trùng, đang nhúc nhích nhẹ.
Châu Trạch đứng bên bàn trà, quan sát quả trứng côn trùng này.
- Anh nhìn cái gì vậy? - Hứa Thanh Lãng tức giận nói.
- Vừa nghĩ tới chuyện tối nay con trùng này sẽ tiến vào cơ thể cậu, dạo chơi chung quanh, tới a rồi lại qua b, không bỏ sót nơi nào.
- Tôi đã cảm thấy thật rất chờ mong.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận