Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 796: Chồn ngốc

- Thôi, được rồi, trở về thông báo cho đám người Oanh Oanh, trước yên lặng xem xét đi, tôi ở trong này xem.
- Mẹ nó chứ.
- Không nghĩ tới một bó tuổi to như vậy, còn phải diễn viên khách mời cho một nha đầu thông phòng.
- Tôi đi ra ngoài trước, có việc anh nói với tôi một tiếng, nơi này còn có tín hiệu.
- Tôi biết rồi, trước xem, nếu như có chuyện, sẽ nổ luôn.
Hứa Thanh Lãng lui ra.
Luật sư An lại dùng tay còn lại của mình sờ túi tiền, lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, đổi tư thế nằm xuống, châm thuốc, hít sâu một hơi, rồi lại phun ra một hơi.
Anh vẫn luôn suy xét.
Thứ giống như hồ ly lại giống như mèo kia rốt cuộc là cái gì?
Về phần vì sao nó lại “Hòa hợp như thế” với ông chủ nhà mình.
Luật sư An không thể hiểu hết, cũng lười đi phí tế bào não, bởi vì trước đó anh đã nghĩ không thông vì sao ông chủ nhà mình và Doanh Câu lại có thể biến thành mối quan hệ này?
- Tốc độ rất nhanh, vừa giống như hồ ly vừa giống như mèo, chậc chậc, lại giống như chồn, cái này... ...
Luật sư An bắt đầu suy nghĩ.
Điểm sơ qua từng yêu quái có tiếng trong lịch sử.
Điểm tới điểm lui.
Giống như không có gì rõ ràng.
Nhưng mà, khi anh chuẩn bị bỏ qua, trong đầu đột nhiên lóe lên.
Hoa hồ điêu.
Tử kim hoa hồ điêu!
Dường như ghi chép lại trong “Phong thần bảng” có liên quan đến loại yêu thú này.
Dường như là pháp bảo vật sống của Ma Lễ Thọ một trong Ma Gia tứ tướng ải Giai Mộng, hung mãnh lạ thường, nhưng cuối cùng hình như bị Dương Tiễn nuốt vào, cuối cùng bị chém giết ở trong bụng Dương Tiễn.
Chờ đã.
Là cùng một con sao?
Luật sư An lại nghiêng mặt qua, nhìn một người một thú vẫn còn ngủ say ở kia giống như thật sự không biết bao nhiêu lâu.
Nếu như thật sự là con đó, a không, cho dù là cùng tộc cùng loại với con trong Phong thần bảng.
Cũng tuyệt đối là tồn tại cực kỳ khủng bố!
Lại liên tưởng đến tốc độ khủng bố và lực công kích khi nó ra tay với bé trai và Oanh Oanh lúc trước, kể cả khí lực cương thi ở trước mặt nó đều phải xấu hổ, mà hư ảnh hải thần của Hứa Thanh Lãng lại trực tiếp bị xé rách.
Yêu, nói về huyết thống, lấy thực lực và năng lực mà nó biểu hiện ra đến xem.
Nhóm tiên nhi hơi lớn trong rừng già đông bắc đã từng tiếp xúc trong hiệu sách, kể cả tư cách xách giày cho nó đều không xứng.
Chính là.
Khi nào ông chủ mới có thể tỉnh lại?
Quan trọng nhất là.
Thân mình ông chủ, sao lại còn nát như vậy, giống như không hề có chút cải thiện nào?
Rõ ràng gần như bị ngâm trong “Dung dịch dinh dưỡng”, lại không hề có một chút dấu hiệu tái sinh?
Thật ra.
Hiệu quả thì vẫn có.
Nhưng bởi vì rất thong thả vả lại sâu ở bên trong, cho nên luật sư An cách thật xa không cách nào nhìn ra được.
Một sợi dây mây, giống như xúc tua thật nhỏ, ở trong cơ thể Châu Trạch càng không ngừng kéo dài ra, chúng nó hóa thành kinh mạch của Châu Trạch, thậm chí là mạch máu, bắt đầu tiến hành cải tạo thân thể một lần nữa.
Bởi vì nó coi Châu Trạch là mảnh đất nó sinh trưởng cắm rễ, xuất phát từ bản năng thực vật, nhất định phải cố định tốt căn cơ dưới chân mình, cho nên nó không phải chủ động mà muốn giúp Châu Trạch khôi phục vết thương điều trị thân mình.
Ông chủ Châu chỉ cảm thấy trên người thật ngứa, thật thoải mái, thoải mái đến khiến người ta không muốn mở mắt ra, nếu đây là một giấc mộng, vậy cứ mơ màng không tỉnh chứ sao.
Thứ trên ngực ông chủ Châu.
Cũng có khi móng vuốt co vào lại duỗi ra, vô ý thức tóm lấy.
Còn thỉnh thoảng lè lưỡi liếm môi mình.
Giống như cũng ngủ rất thơm ngọt.
Nhưng mà.
Yên tĩnh này không kéo dài lâu lắm.
Bởi vì khi thân thể Châu Trạch hoàn toàn bị gốc thực vật này bao trùm khống chế rồi.
Một luồng ý thức đơn thuần lại cương mãnh.
Bắt đầu trực tiếp phát động công kích về phía ý thức của Châu Trạch!
Muốn sống, phát triển, sinh tồn.
Là bản năng của mỗi sinh vật.
Trong phút chốc.
Châu Trạch chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân mình có vô số cây kim nhỏ đang liên tục châm cứu mình.
Thống khổ kịch liệt giống như thủy triều đánh úp lại.
Châu Trạch mở mắt ra.
Anh chỉ thấy trên người mình giống như có thứ gì đó.
Nhưng đợi đến khi anh mở mắt ra nhìn kỹ lại.
Thứ kia lại biến mất không thấy.
Mà lúc này, Châu Trạch đã không rảnh bận tâm cái kia, lúc anh từ tư thế nằm thẳng đứng lên, một dây xúc tua còn đang không ngừng vung vẩy trên người anh.
Một màn này.
Rất giống loạt phim nổi danh nào đó của Nhật Bản.
- Hả, ông chủ?
Luật sư An lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm lên trên, anh nhìn thấy ông chủ nhà mình giống như con bạch tuộc đang không ngừng vặn vẹo thân mình, mà những xúc tua dây mây này cũng đang không ngừng đan xen lại một chỗ.
Luật sư An lập tức lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại, cám ơn trời đất, gần đây còn có trạm phát sóng, cho nên kể cả ở dưới hầm nhưng vẫn có thể có tín hiệu mỏng manh.
- Này! Kêu Chân Mỹ Lệ xuống đây!
Còn chưa kịp cúp điện thoại.
Luật sư An chỉ cảm thấy một luồng sóng khí đang co rút lại.
Thứ màu xanh trước mắt đang nhanh chóng co rút lại.
Đây giống như nguyên lý ống bơm hơi, cấp tốc co rút lại tạo thành chênh lệch áp khí, không khí bên ngoài bắt đầu nhanh chóng tiến vào, mà luật sư An lại vừa vặn chặn ở đường hầm.
“Vụt!”
Luật sư An còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đã bị hút vào.
Cũng may thứ màu xanh này co rút nhanh hơn anh, bằng không một khi bị ngâm vào, sẽ không phải chỉ đơn giản như cắt đứt.
Bò dậy từ trên mặt đất, ngẩng đầu lên.
Luật sư An lấy ông chủ nhà mình đang giãy giụa khỏi thứ màu xanh, nửa thân trên đã thò ra, nhưng các xúc tua trên người ông chủ lại giống như phát điên bắt đầu kéo về, tiến hành đấu sức.
Thực vật không muốn bỏ qua chất dinh dưỡng này, theo bản năng nó tìm kiếm chỗ thích hợp nhất cho bản thân sinh trưởng và tồn tại, nhưng mà, Châu Trạch lại không dám tiếp tục ở lại đó, bằng không để cho thảm thực vật ở trên người mình lại khỏe hơn chút nữa, bản thân rất có thể thật sự bị tu hú chiếm tổ!
Giống như bởi vì Châu Trạch bắt đầu rời ra bên ngoài.
Thứ màu xanh bắt đầu chậm rãi thu nhỏ và ngưng tụ lại.
Một bàn tay Châu Trạch bám trên vách tường, hoàn toàn coi mình như củ cải lớn, bắt đầu tự nhổ mình.
Nhưng mà.
Đám xúc tua dài ngắn trên người lại điên cuồng hung hăng chui vào trong vách tường màu xanh.
- A a a a!!!!!!
Châu Trạch gầm nhẹ.
Cảm giác bản thân kéo co với chính mình, bản thân muốn xé rách bản thân này, thật sự không dễ chịu!
Hơn nữa.
Bởi vì thân thể mình quá yếu quá tàn tạ.
Thật xấu hổ chính là.
Châu Trạch phát hiện.
Bản thân lại không làm gì được gốc cây thực vật này!
Một cảm giác hổ thẹn tràn ngập trong lòng.
Mình lại.
Vô dụng đến như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận