Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 390: Trong chuyện xưa, ngoài chuyện xưa

Song sắt, thủy tinh, điện thoại.
Không quan tâm ông chủ Châu đang bận gì, luật sư An cũng phải rút thời gian đi làm việc bản thân mình cần phải làm. Cho dù hiện tại việc buôn bán của anh ta phải chia tám hai với Châu Trạch, nhưng chuyện đó không thể loại bỏ tình cảm mãnh liệt anh ta dành cho công việc của mình được.
Thành thật mà nói.
Công việc này kiếm nhân tình, nhân tình dưới đất trên đất. Anh ta chia cho Châu Trạch tám phần mười, đó cũng là đầu tư tình cảm. Về phần số tiền âm phủ “rơi vãi” trên đường cùng với vì thế mà bản thân có thể cải thiện chất lượng sinh hoạt, dưới cái nhìn của luật sư An, đó chỉ là vật phẩm phụ trợ mà thôi.
Thật ra.
Đến hiện tại anh ta vẫn không biết.
Vì sao ông chủ Châu mở phòng sách.
Lại thích tiền như thế?
Tiền có gì hay mà thích?
Thối hoắc.
Quá bẩn.
Tù phạm ngồi xuống, cầm ống nghe điện thoại lên, vẻ mặt anh ta có chút tối tăm.
Có thể thấy được.
Lần ở trong tù này, có lẽ anh ta đã trôi qua khá dễ chịu, ừm, anh ta là phía “bị dễ chịu”, như giọt sương sáng sớm trên nhụy hoa, mềm mại mê người.
- Giúp tôi ra tù!
Câu nói đầu tiên của anh ta chính là cầu được ra tù.
- Chờ một chút. - Luật sư An rất dứt khoát từ chối.
- Anh có muốn đổi vai mà vào đây ngồi thử, xem bản thân anh sẽ có cảm giác thế nào? - Tâm tình của tù phạm hơi kích động: - Tôi đã nói với anh rồi, tôi sắp không nhịn nổi nữa, tên khốn này ngày nào cũng bắt nạt tôi!
- Nếu anh đã không thể nín nhịn nữa, có thể đại khai sát giới trong tù.
Luật sư An lấy bấm móng tay ra, cắt sửa lại móng tay mình.
- Nếu chỉ có chút chuyện như vậy mà anh không nhịn được, xin lỗi, tôi không thể nào thả anh ra ngoài để anh được tự do, bởi vì điều này có nghĩa, sau khi rời khỏi đây, anh vẫn sẽ gây chuyện khiến tôi phiền toái.
Cuộc nói chuyện.
Rơi vào yên tĩnh.
Người có thể đi ra từ trong địa ngục, vốn không có lương thiện, loại người không màng sự đời kiểu chào anh, tôi khỏe, làm sao có thể nghĩ tới chuyện nhân lúc bạo động mà chạy trốn?
Cho nên, trong công việc của luật sư An, có một phần lớn tinh lực đã tiêu hao ở mục “nấu ưng”.
Mài sạch góc cạnh của những người này, để bọn họ hiểu được quy củ của dương gian.
- Tôi còn phải ở trong này bao lâu?
- Hai tháng.
- Vì sao lại kéo dài rồi?
- Bởi vì cuộc nói chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy thất vọng. - Luật sư An nhún nhún vai.
- Anh… vô sỉ!
- Xin lỗi, nếu tôi chỉ chăm chăm kiếm tiền âm phủ, một khi xảy ra vấn đề gì, bỗng nhiên tuần kiểm nào đó chạy tới kiểm tra tình huống một phen, thứ tôi sẽ mất đi chính là mệnh!
- Cho nên.
- Mời anh.
- Câm miệng.
- Ngoan ngoãn hưởng thụ cuộc sống trong ngục giam đi.
- Người kia đã liên hệ với tôi. - Đối phương lại lên tiếng.
- Người nào? Phía dưới? Anh ở nơi này rồi còn có năng lực liên hệ với phía dưới sao?
Luật sư An nhíu mày, anh ta rất khó chịu khi gặp phải loại tình huống này. Nếu khách hàng dưới đất muốn nhúng tay vào sắp xếp của mình, sẽ khiến kế hoạch "nấu ưng" của anh ta xuất hiện thành kiến.
- Không phải, là người lần trước tôi đã nói với anh, chính là người viết sách được giảm hình phạt trong tù.
- Rầm!
Luật sư An mạnh vỗ hai tay lên thủy tinh, hai tròng mắt nhìn chằm chặp tù phạm trước mặt.
- Này, chú ý một chút!
Xa xa, cảnh ngục chỉ tới bên này, cảnh cáo nói.
Luật sư An làm ra thủ thế xin lỗi với cảnh ngục, lại ngồi xuống, nhưng sắc mặt anh ta đã trở nên cực kỳ âm trầm: - Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo anh, không nên tới gần người kia.
- Tôi không tới gần anh ta, là anh ta chủ động tìm.
- Cái gì? Anh ta chủ động tìm anh?
- Đúng vậy, anh ta chủ động tìm tôi, nói anh ta cần tìm một luật sư. Anh ta biết tôi có một luật sư rất giỏi, cho nên anh ta hy vọng tôi có thể giới thiệu anh cho anh ta.
Sắc mặt luật sư An âm tình bất định một trận, người kia muốn tìm bản thân mình?
- Anh ta thực sự nói như vậy sao?
- Tôi lừa anh làm gì, còn có, hiện tại anh có thể đi tìm ngục giam, nói anh muốn làm luật sư của anh ta, hẳn hai người sẽ được bố trí gặp nhau nhanh thôi.
- Bởi vì anh ta là đội quân danh dự khi cải tạo trong ngục giam, là chiêu bài để tuyên truyền, chỉ chút sắp xếp này, chắc chắn phía ngục giam sẽ hoàn thành giúp hai người. Hơn nữa, chỉ còn một năm nữa là anh ta có thể đi ra ngoài.
- Tôi biết rồi.
Luật sư An gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại.
Tù phạm bị cảnh ngục đưa về ngục giam.
Luật sư An lại chậm rãi dọn dẹp cặp công văn trước mặt mình.
Đi ra ngoài, sau khi hút mấy điếu ở khu hút thuốc rút, luật sư An lại chủ động liên hệ với phía ngục giam. Sau khi anh ta nói rõ ý đồ của mình, quả nhiên phía ngục giam dàn xếp rất nhanh chóng.
Đương nhiên.
Luật sư An còn được tặng lại, đó là đối phương đã nộp thư xin yêu cầu mời luật sư vào ngày hôm qua.
Đại khái một tiếng sau.
Vẫn là phòng thăm tù kia.
Luật sư An lại ngồi về nơi ấy.
Ngón tay anh ta nhẹ nhàng gõ trên cặp công văn. Thành thật mà nói, anh ta có chút khẩn trương.
Vị này hoàn toàn không giống với những khách hàng anh ta đã nhìn thấy trước đây. Trước đây đều là anh ta đi tìm bọn họ, mà lần này, đến phiên khách hàng tìm chính mình rồi.
Anh ta rất muốn cự tuyệt, thực sự rất muốn cự tuyệt, nhưng lại bị lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Luật sư An rất muốn biết đối phương tìm mình để làm gì!
Cửa được mở ra.
Anh ta đi đến, thậm chí anh ta còn không phải đeo còng tay, thậm chí ngay cả cảnh ngục áp giải anh ta tới đây còn cười cười với anh ta.
Đúng vậy.
Phạm nhân như vậy.
Ở trong mắt ngục giam.
Giống như đệ tử ba tốt trong mắt các giáo viên vậy.
Lại thêm anh ta chỉ cần ở trong tù không tới một năm nữa là có thể ra ngoài, quả thật rất khiến người ta yên tâm.
Đối phương cách thủy tinh, ngồi xuống.
Không nói chuyện.
Luật sư An vẫn duy trì tư thế ngồi, nghiêng chân, cũng không nói chuyện, nhưng bắp chân đã hơi cứng lại.
Trong khoảnh khắc.
Luật sư An đưa tay nắm lấy bắp đùi mình, đặt nó xuống. Anh ta hít sâu một hơi, cầm ống nghe điện thoại lên.
Đối phương thấy động tác này của luật sư An, cũng cầm ống nghe điện thoại lên, đặt ở bên tai.
- Sùng sục... ...
Luật sư An nuốt một ngụm nước bọt.
- Chào anh.
- Chào anh.
Sau màn ân cần thăm hỏi đơn giản dứt khoát, rốt cục luật sư An cũng hỏi lần nữa:
- Anh... tìm tôi?
Đối phương gật đầu.
- Cần tôi giúp anh... làm gì?
Đối phương lắc đầu.
- Này... ...
Con mẹ nó vậy mày tìm tao để làm chi?
- Muốn các người không cần làm gì. - Đối phương mở miệng.
- Không cần làm gì? Chờ đã, là chúng tôi?
Chữ “chúng ta” này, luật sư An cắn rất nặng.
- Đúng vậy, các người.
- Có thể hỏi rõ một chút, “chúng tôi” là ai? Là khách hàng của tôi? Hay là người dưới đất kia?
Đối phương lắc đầu.
- Vậy anh đang nói tới cái gì?
- Hiện tại anh đang ở nơi nào?
- Tôi ở tại...
Luật sư An đã hiểu.
- Không cần làm gì, thời gian gần đây, chính là như vậy.
- Gần đây hình như chúng tôi không làm gì cả, cậu không biết đâu, hiện tại tôi ở hiệu sách kia rất chán chường, toàn bộ hiệu sách đều là cá muối làm biếng, mỗi ngày việc bọn họ cần làm chính là ăn không ngồi rồi.
- Mệt mỏi quá.
- Cái gì?
- Nói chuyện với anh.
- Nói chuyện với tôi quá mệt?
Đối phương gật đầu.
- ... ... - Luật sư An.
- Tôi không phải người rất thích nói, tôi càng ưa thích dùng bút viết chữ, viết chuyện.
- Ừm, cái này tôi biết.
- Gần đây tôi vừa viết xong một quyển sách, nhưng vì đề tài hạn chế, rất khó lan truyền ra ngoài.
- Hiện tại, trong nước quản lý việc viết sách truyện linh dị rất nghiêm ngặt, rất dễ bị cho là tuyên truyền phong kiến dị đoan. Trước đây tôi có thể bán bản thảo cho rất nhiều tạp chí, nhưng lần này, bọn họ đều lựa chọn trả lại bản thảo.
- Sau đó thì sao?
- Mặc dù không cách nào xuất bản công khai với thế giới, nhưng ngục giam vẫn cho tôi đăng tập san của mình trong nội bộ ngục giam. Khi anh đi ra, anh có thể tìm tới phòng thường trực lấy một phần về xem. Có một câu chuyện ngắn rất thú vị.
- Được.
Sau đó.
Lại là im lặng.
- Còn việc gì không? - Luật sư An hỏi.
Đối phương lắc đầu.
- Vậy tôi có thể đi rồi chứ?
Đối phương gật đầu.
Luật sư An không còn gì để nói, nhưng anh ta cũng không đi vội, mà cười cười, mở miệng nói như đùa:
- Có người nói, năm đó chính anh đã... ... cả vợ và con mình…
Bỗng nhiên đối phương ngẩng đầu.
Hơi nghi hoặc.
Có chút trống rỗng.
Luật sư An lập tức ngừng lại lời đang nói.
Im lặng.
Lại là im lặng.
Đối phương há miệng, sau đó, đối phương thở dài, nói: - Đó là lỗi của tôi.
- Ách... Tôi cũng không nên hỏi.
- Cho nên người ta mới nói, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo. - Đối phương mỉm cười, tiếp tục nói: - Ngày nào đó anh ra cửa bị xe đụng chết, đừng kêu oan.
- Tôi sẽ cẩn thận.
Nói xong, luật sư An đứng lên.
- Thù lao, anh không lấy sao? - Đối phương hỏi.
Luật sư An lại ngồi trở về.
- Đáng tiếc, thứ anh muốn, tôi không có để đưa cho anh.
Đối phương có vẻ hơi tiếc nuối.
Luật sư An lập tức đứng lên, cầm cặp công văn đi ra ngoài.
Cục cưng tức giận.
Không chơi đùa với người như anh nữa!
Một đường đi ra ngoài, luật sư An dự định lái xe trở về sớm một chút, trước khi trở về phòng đọc sách còn có thể tự thưởng cho mình một bữa cơm, gọi món "Nhị phượng nâng châu" nổi tiếng đã ăn cho đã miệng.
Sau khi trải qua những thất vọng phía trước.
Luật sư An như nghĩ tới điều gì, anh ta đi qua, gõ cửa sổ.
- Chuyện gì? - Cảnh ngục bên trong mở cửa sổ ra hỏi.
- Đồng chí, bên anh có tập san đúng không? Chính là tập san của người trong ngục viết đấy.
- Anh muốn cái đó để làm gì? - Đối phương có chút tò mò.
Phần lớn tập san tạp chí của đơn vị mình, ngay cả người trong đơn vị cũng lười xem, nếu không phải bọn họ sợ mang đi chùi đít sẽ rát đít, đoán chừng toàn bộ tập san đã được thiêu hủy trong WC.
- Ah, tôi có một người bạn đã viết truyện của mình lên tập san này, anh ta nhờ tôi cầm một phần về cho mẹ già của anh ta xem. Rốt cuộc cũng có ngày văn chương anh ta sáng tác nhận được giải thưởng.
Cảnh ngục tìm tìm trên bàn, sau đó anh ta lần lượt lấy ra từng quyển tạp chí rất mỏng.
Tạp chí rất mỏng, đương nhiên, phần lớn tạp chí hiện tại, nếu bỏ phần quảng cáo ở bên trong đi cũng không dày hơn cuốn tạp chí này là bao.
Dù gì cũng chẳng có thương gia nào đầu úng nước, chạy tới tài trợ cho tập san của ngục giam.
- Cảm ơn anh.
Luật sư An nói một tiếng cám ơn, cầm tạp chí đi tới bãi đỗ xe.
Sau khi khởi động xe, mở điều hòa, nhưng nhiệt độ trong xe vẫn nóng bức khó chịu. Luật sư An chỉ có thể đứng một bên chờ, chờ khi điều hòa bật được một thời gian, khiến nhiệt độ trong xe trở nên mát mẻ hơn.
Châm một điếu thuốc, không ngừng nhả khói.
Luật sư An thuận tay cầm quyển tạp chí kia lên.
Giấy của quyển tạp chí này được in rất thô ráp.
Nhưng tên của tạp chí lại rất khí phách:


Ngục Giam Phong Vân


.
- Chậc chậc. - Luật sư An chép miệng, tùy ý lật lật, lật tới mặt sau cùng của quyển truyện.
Tiêu đề "Vô đề".
Luật sư An nhớ được, bản thân mình sống hơn nửa đời người, đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết hay, mà tên tác giả cuốn tiểu thuyết ấy thường là "Ẩn danh" .
Câu chuyện không phải rất dài, gần như chỉ mới viết phần thứ nhất, dường như anh ta còn đang dự định viết tiếp.
Chuyện kể về một cảnh sát tốt vì giải cứu con tin mà hy sinh.
Sau khi chết, linh hồn của anh ta vì nguyên nhân đặc thù mà trở về.
Một lần nữa sống lại.
Tiếp tục đấu tranh với đám phần tử tội phạm...
- Thật mẹ nó cũ rích, bộ phim Âu Mĩ có tình tiết tương tự, ông đây xem không biết bao nhiêu bộ rồi.
Luật sư An xem xong câu chuyện, cảm thấy có chút buồn chán.
Nhưng từ từ.
Dường như đã nghĩ tới điều gì.
Anh ta ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận