Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 692: Chuyển lôi đi trước!

Giống như đạo lý ở chỗ nào đó đều có người nghèo cũng có người giàu, một vòng luẩn quẩn, có người vẫn ở phía trước, cũng tất nhiên không thiếu thứ tham sống sợ chết.
Cũng may sau khi âm ty giải quyết nhất mạch thành hoàng cũng không đuổi cùng giết tuyệt, chỉ xóa đi vị trí của thành hoàng trong hệ thống âm ty, hai bên tiến vào hình thức năm tháng tĩnh lặng.
Thành hoàng cá biệt còn sót lại, chỉ cần không ló đầu, không nhảy lên quá hăng hái, cơ bản không có chuyện gì.
- Bạch phu nhân, bây giờ sao bà không dám đi ra vậy?
- Đi ra đi.
- Bà đi ra cho bổn tọa!
- Bạch phu nhân, bà đồ đê tiện này!
Tìm lại tìm.
Tìm hồi lâu.
Người đàn bà kia.
Lại thủy chung không tìm thấy.
Thành hoàng rõ ràng.
Người đàn bà kia.
Còn trong cơ thể mình!
Khi mình rõ ràng nắm giữ ưu thế, người phụ nữ này lựa chọn ngủ đông, hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể mình, khiến cho mình vốn không có cách nào làm gì!
Trừ phi.
Bản thân tình nguyện tự sát!
Nhưng nếu như ông nguyện ý tự sát.
Việc gì phải sống tạm cho đến hôm nay?
Trong lúc nhất thời, ông thành hoàng vô cùng giận dữ, ông biết rõ một khi lỡ mất cơ hội hôm nay, chờ đợi mình chính là kết cục bị người phụ nữ đáng giận kia triệt để thôn tính!
Ông ngẩng đầu.
Giữa trán đột nhiên lộ ra một chút khí tức u ám.
Thân hình chợt lóe.
Trực tiếp xuất hiện ở vị trí cửa chính.
Lúc này.
Người có thể vẫn có ánh mắt rõ ràng ở trong miếu thành hoàng.
Tất cả đều ngồi trên bậc thềm.
Tiểu Hắc tiểu Bạch lập tức đứng dậy.
Đứng trước người Câu Tân.
Hai tay khép ấn!
- Âm ty tạp nham!
Trong giọng nói của ông thành hoàng mang theo oán niệm rất nặng!
Nhớ lại năm đó, nhất mạch thành hoàng phong cảnh cỡ nào, nếu không có sự xuất hiện của âm ty, hiện giờ ông nào rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Con người, chính là như vậy.
Tồn tại gì mà lây dính lên tính người, cũng sẽ chậm rãi biến thành như vậy.
Nếu lúc này ngồi đây chính là vị phán quan hay đại nhân vật khác của âm ty.
Ông cũng không có khả năng dám đi ra ngoài hiện thân, nếu đi ra, rất có thể quỳ rạp trên đất, như chó vẫy đuôi mừng chủ.
Nhưng lúc này đối mặt chính là quỷ sai âm ty, tồn tại cấp thấp nhất, tự nhiên mà sinh ra.
“Thù nước hận nhà”.
Đều có thể lấy ra để nói.
Tiểu Hắc tiểu Bạch tỏ vẻ khẩn trương.
Lão đạo càng sợ tới mức dán sát vào bên người Câu Tân.
Trong lòng đang tính toán ông chủ có cảm ứng được chuyện này không? Nhưng mà cho dù ông chủ biết được, muốn tới cũng không phải là chuyện trong chốc lát, chỉ có thể dựa vào người trước mắt gánh lấy.
Câu Tân lại tỏ vẻ lạnh nhạt, giống như vốn không đặt nguy cơ trước mắt vào trong lòng.
Lão đạo cảm thấy bình ổn, không nhịn được đưa tay sờ bộ ngực gầy của mình, nói:
- Đánh thắng không?
- Đánh không lại.
- Ặc, người anh em, đó là biện pháp của cậu?
Câu Tân lắc đầu.
Thật chân thành nói:
- Không có biện pháp.
- Vậy...
Câu Tân cười cười.
Nói:
- Không có chuyện gì, biện pháp sẽ tự tìm tới cửa.
Câu Tân tiếp tục cười hề hề.
Vào lúc này.
Sắc mặt thành hoàng lúc trước nổi giận đột nhiên thay đổi.
Bóng dáng vốn màu vàng sáng cũng run lên.
Trong túi Câu Tân.
Một chiếc thẻ gỗ phong cách cổ xưa bay ra.
Lơ lửng trước bóng dáng màu vàng.
Lửa giận trên mặt ông thành hoàng bắt đầu chậm rãi lui đi.
Thậm chí thở dài một hơi.
Trên mặt thế mà lại hiện lên một chút hiền từ.
Nói:
- Tổ tiên nhà cậu là cung phụng thành hoàng?
Cung phụng thành hoàng, mỗi một nơi có xưng hô khác biệt của mỗi nơi, có phần giống như ông từ, xem như là người phụng dưỡng ông thành hoàng trong miếu thành hoàng các nơi.
Xem như là người trong nhà, người một nhà với thành hoàng.
Lấy một ví dụ không thỏa đáng khác, có phần giống với bao y nô tài thời kỳ triều Thanh.
Thành tâm phụng dưỡng lâu.
Trên người thậm chí đồ trên thân tự nhiên mà sẽ lâ dính một chút khí tức đặc thù.
Mà trên thẻ gỗ chỗ ông thành hoàng này.
Đây là khí tức của ít nhất ba đời người phụng dưỡng thành hoàng mới có thể lưu lại!
Đây xem như là người của mình điển hình.
Trên mặt Câu Tân cũng lộ vẻ thổn thức.
Đứng dậy.
Bái ông thành hoàng.
Nói:
- Đúng là như thế.
Trên mặt ông thành hoàng cũng lộ ra chút tình cảm hiền từ.
Trước đó, không phải ông không nhìn thấy ba người Câu Tân bái mình, lúc đó còn tưởng rằng giả mù sa mưa, hóa ra là không quên chủ cũ.
Haizzz.
Trong lúc nhất thời.
Ở trong mắt ông thành hoàng, Câu Tân chính là điển hình của thân ở Tào doanh, tâm ở Hán.
Chỉ tiếc.
Bản thân lỡ mất cơ hội lần này không cách nào giải quyết xong Bạch phu nhân kia.
Sau đó thời gian của mình cũng không còn nhiều.
Vừa nghĩ tới bản thân nơm nớp lo sợ cẩn thận sống đến bây giờ, lại rơi vào kết cục như vậy, trong lòng ông thành hoàng cũng hơi hối hận, sớm biết như thế, năm đó đã không cùng các đồng nghiệp khác phản kháng, chết cùng âm ty kia cho xong chuyện, ngược lại có thể được tự tại thống khoái.
Câu Tân tỏ vẻ bình tĩnh.
Thật ra.
Tấm thẻ gỗ kia.
Là năm trước khi mình du lịch ở Tuyết Sơn, đã bị hướng dẫn viên du lịch ép mua buộc bán.
Dĩ nhiên.
Lúc này tuyệt đối không được nói lời đó ra.
Phúc báo tốt là phúc báo tốt.
Nhưng nếu bạn là kẻ đần độn, dù cho phúc báo tốt nữa cũng không đủ cho bạn chết.
Trong lòng ông thành hoàng cũng hơi buồn bã và thổn thức.
Khi gặp lại Câu Tân.
Lại luôn cảm thấy như thế nào đều thuận mắt.
Trước mắt bản thân sắp không xong.
Cho nên bắt đầu nghĩ đến hậu sự của mình.
Một vài truyền thừa.
Đoạn tuyệt như vậy, nhưng thật đáng tiếc.
Vừa nghĩ đến đây.
Ánh mắt đã trở nên hiền lành.
Câu Tân lại vẫn bình tĩnh như nước.
Chuyện giống vậy đã từng trải qua rất nhiều lần.
Cũng lạnh nhạt.
Thậm chí có thể nói là chết lặng.
Dù sao.
Tiếp theo đơn giản là tiết mục lưu lại truyền thừa ưu việt cho mình.
Chậc chậc.
Nhàm chán thật nhàm chán.
Nhưng còn phải giả bộ như kinh hỉ cảm ơn nhận lấy.
Tức giận nha!
Mà lúc này.
Lão đạo ở bên cạnh thấy bóng dáng màu vàng uy nghiêm trước mặt giống như vị khách thật nhiệt tình của thư phòng bên mình, lão đạo hơi đỏ mắt.
Đây nói đến cùng chính là ông thành hoàng của Thông Thành đó.
Cho ưu việt.
Cũng nên cho ông chủ nhà mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận