Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 548: Cứu giá!

Đại khái bốn mươi phút sau, rốt cục Trương Yến Phong cũng tìm được tiểu Hầu Tử, ở buồng điện thoại công cộng trên đường cái đối diện tiệm thịt chó Vương mặt rỗ.
- Mấy người ông chủ đâu?
Trương Yến Phong xuống xe nhìn khắp bốn phía, hỏi.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T
- … - Trương Yến Phong.
Trương Yến Phong nhận thua, ra hiệu cho Hầu Tử lên xe trước.
Nhưng tiểu Hầu Tử không vội đi mà thả người chui vào vườn hoa bên cạnh buồng điện thoại, đồng thời còn không ngừng ngoắc ngoắc, ra hiệu cho Trương Yến Phong qua đây.
Trương Yến Phong đến gần vườn hoa, đẩy chạc cây ra, nhìn thấy rương hành lý giấu ở bên trong.
- Đây là?
Bỗng nhiên rương hành lý rung rung.
Như có vật gì ở bên trong.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Tuy rằng Trương Yến Phong không hiểu Hầu Tử có ý gì, nhưng cũng có thể đoán được đại khái bản thân mình nên làm thế nào. Nhấc rương hành lý lên, anh ta không mở ra, càng không dám ném vào cốp sau, mà đặt ở phía sau xe.
Nếu bên trong có đồ vật, chắc hắn không thể rời khỏi tầm mắt của mình.
Tiểu Hầu Tử rất tự giác tiến vào trong xe, ngồi xuống ghế lái phụ, còn nịt dây an toàn cho bản thân mình!
Thật ra.
Tiểu Hầu Tử cũng rất buồn bực.
Lão đạo và luật sư An vừa ăn uống xong đã ngất đi.
Điện thoại di động của mình với đã bị hủy trong trận chiến đấu kịch liệt lúc sáng ở khách sạn, điện thoại của lão đạo hết pin, điện thoại của luật sư An đã bị nó tìm được, nhưng không phải khóa bằng vân tay mà là khóa mật mã.
Nửa đêm nửa hôm.
Bạn muốn cầu một con khỉ đi giải mã khóa đúng là có chút khó khăn.
Rơi vào đường cùng.
Hầu Tử chỉ có thể cõng ba lô nhỏ của mình đi tới buồng điện thoại công cộng.
Cũng may nó nhớ kỹ số điện thoại của mấy trợ thủ trong phòng sách, đầu tiên là gọi điện thoại cho Châu Trạch, không ai tiếp, sau đó nó gọi điện thoại cho Bạch Oanh Oanh, vẫn không ai tiếp như trước.
Đương nhiên Hầu Tử không thể nào gọi điện thoại cho Deadpool còn đang ở trong phòng sách.
Nó còn chưa ngu như vậy.
Thử nghĩ một chút tình cảnh khi Hầu Tử gọi điện thoại cho Deadpool.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T.
- Ha ha ha.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T.
- Ha ha ha.
Hầu Tử gấp đến độ trên nhảy dưới tránh.
Deadpool vẫn cười ha ha như cũ.
Sau khi lên xe, Trương Yến Phong cũng thông minh hơn, cầm điện thoại di động của mình ra đưa cho Hầu Tử.
Hầu Tử có thể nhắn tin.
Lão Trương nhớ kỹ tình cảnh khi Oanh Oanh và Hầu Tử cùng nhau chơi Vương Giả Vinh Diệu trước đây khi ở tiệm.
Dường như tiểu Hầu Tử còn là mạnh nhất vương giả.
Hầu Tử không nhận di động mà chỉ chỉ tiệm thịt chó đối diện: - Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
- Bọn họ ở bên trong?
Lão Trương nói ra suy đoán của mình.
Hầu Tử móc móc đũng quần.
Sau đó lại làm ra động tác uống thả cửa.
Cuối cùng còn làm ra thủ thế “2” với Trương Yến Phong.
- Lão đạo và luật sư An ở trong tiệm?
Hầu Tử gật đầu.
Lộ ra nụ cười.
Nó cảm thấy vị cảnh sát hình sự này có tuệ căn.
Trương Yến Phong lại xuống xe, đi về phía tiệm thịt chó Vương mặt rỗ. Lúc này, thịt chó tiệm gần như đã dẹp quầy, bàn bên ngoài đã được thu vào, chẳng qua vẫn còn hai ba bàn khách đang ăn, chủ quán thì đang quét tước vệ sinh.
- A, anh tới ăn sao? Xin lỗi, phòng bếp đã tắt lửa.
Vương mặt rỗ tỏ ý xin lỗi, rút điếu thuốc lá đưa cho Trương Yến Phong.
Bởi vì Trương Yến Phong mặc đồng phục cảnh sát tới, tóm lại vẫn phải khách khí đối đãi.
- Tôi không tới đễ ăn, tôi tới tìm hai người bạn, một người mặc âu phục, một người mặc đạo bào.
- Ah, Lục lão sao, lão ta lên lầu nhà tôi ngủ rồi, bạn lão ta cũng ở đây. Ha ha ha, hai người này uống nhiều quá, trực tiếp gục xuống bàn ngủ thiếp đi, là tôi sai người đưa bọn họ lên lầu ngủ.
- Vậy đa tạ.
Trương Yến Phong và Vương mặt rỗ cùng lên tầng.
Lầu trên hẳn là ký túc xá của nhân viên, lão đạo và luật sư An mỗi người một giường đang ngủ say, trong phòng đầy mùi rượu.
Trương Yến Phong thử đẩy vài cái nhưng không thể đánh thức bọn họ, cho dù là lão đạo hay luật sư An đều không bị đánh thức, điều này khiến Trương Yến Phong cảm thấy hai người đã xảy ra chuyện rồi.
- Như vậy đi, tôi dẫn bọn họ đi trước.
- Đồng chí cảnh sát này, xin đưa giấy chứng nhận của anh ra cho tôi xem.
Dù sao lão đạo cũng là ân nhân nhà bọn họ.
Ừm.
Cũng là một nhà Vương mặt rỗ thành thật, đổi lại những người khác, có thể bọn họ sẽ coi lão đạo là cừu nhân.
Rốt cục Vương mặt rỗ cũng từng làm cảnh sát, cho nên khá cố chấp, ông ta không thể để ân nhân nhà mình bị người khác tùy tiện đưa đi, hơn nữa còn đưa đi trong trạng thái say mèm bất tỉnh.
Trương Yến Phong gật đầu, đưa giấy chứng nhận của mình cho Vương mặt rỗ.
- Cảnh sát Thông Thành?
Vương mặt rỗ có chút ngoài ý muốn gãi gãi đầu.
Ngược lại cũng không nói thêm gì.
Dù sao thì giấy chứng nhận này cũng là thật.
Được sự giúp đỡ của Vương mặt rỗ, Trương Yến Phong đưa hai tên "đàn ông say khướt" lên xe mình, sau đó chạy xe đi.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Hầu Tử trực tiếp chỉ một phương hướng.
Trương Yến Phong thì lái về phía bên kia.
Chưa lái được bao lâu, cũng chỉ chừng mười phút đồng hồ, Hầu Tử bỗng nhiên kêu to lên.
Trương Yến Phong lập tức phanh lại, nhìn về phía Hầu Tử.
Hầu Tử mở cửa ghế phụ, nhảy xuống xe, đứng trên đường cái không ngừng nhảy nhảy, sau đó nó bắt đầu vò đầu xoay tròn tại nguyên chỗ.
Lão Trương đứng bên cạnh châm một điếu thuốc, nhìn Hầu Tử thoả thích biểu diễn.
Hầu Tử đưa thay sờ sờ ba lô nhỏ của mình, bên trong còn một vài lá bùa, phần lớn đều là tàn thứ phẩm khi Hứa Thanh Lãng luyện tập đã vẽ ra.
Không tìm được lá bùa của lão đạo.
Điều này khiến Hầu Tử có chút thất vọng.
Hẳn nên thúc lão đạo đi in một đống bùa nữa.
Sau đó.
Hầu Tử nhảy tới bụi cỏ bên đường.
Một lát sau.
Trong tay Hầu Tử có một vũng bùn.
Nó trực tiếp chạy về phía Trương Yến Phong.
- Ách.
Tay cầm điếu thuốc của Trương Yến Phong run nhè nhẹ.
Hầu Tử bò tới trên người Trương Yến Phong.
Trương Yến Phong hít sâu một hơi.
Không chống cự.
Tiếp đó.
Chính là bùn nhão trát mặt.
Chờ Hầu Tử bôi xong, Trương Yến Phong cẩn thận một lần nữa mở mắt ra, dường như trong không khí mang theo mùi vị lạnh lẽo. Anh ta lắc đầu, khi lại nhìn về phía trước thì anh ta phát hiện, phía trước có một đoàn sương mù.
Mà lúc trước khi lái xe tới, Trương Yến Phong vốn không phát hiện đoàn sương mù này.
Từ Châu không phải vùng núi ở khá cao so với mặt nước biển, trong vùng núi thỉnh thoảng sẽ đột nhiên xuất hiện sương mù, này cũng không tính là chuyện kỳ quái gì, nhưng sương mù xuất hiện ở chỗ này lại khá là quái dị.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Lúc này Hầu Tử đang ngồi trên bả vai Trương Yến Phong.
Ngón tay chỉ bên kia.
- Có ý gì?
Không phải Hầu Tử muốn mình đi vào sương mù đấy chứ?
Cũng may.
Trương Yến Phong tự biết mình.
Anh ta biết khuyết điểm của mình ở nơi nào, mặc dù là quỷ sai, nhưng đối với chuyện quỷ thần, anh ta chẳng biết gì nhiều. Lúc này, anh ta biết bản thân nên nghe lời, cho dù là chỉ thị của Hầu Tử, anh ta cũng không làm trái, cứ chiếu theo đó làm là được.
Phía sau xe có lão đạo và luật sư An đang nằm, bởi vì còn để một rương hành lý, không gian dành cho lão đạo và luật sư An có chút chật hẹp, lúc này hai người gần như ôm nhau, mặt dán mặt ngủ chung.
Hai người chảy nước miếng cũng gần như chảy tới hội tụ cùng một chỗ.
Chỉ tiếc lão Trương là loại người tương đối chính trực, nếu đổi thành Châu Trạch hoặc Hứa Thanh Lãng ở chỗ này, chắc chắn sẽ không thiếu việc lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm lại lưu niệm, sau này tìm cơ hội đưa cho luật sư An luôn luôn chú ý tới hình tượng và quần áo của mình thưởng thức một chút.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Người Hầu Tử chỉ không phải lão đạo, cũng không phải luật sư An, mà là rương hành lý đặt ở bên cạnh.
- Cái rương làm sao vậy?
Trương Yến Phong kéo rương qua, lại kinh ngạc phát hiện bên trái rương xuất hiện một cái khe.
Đồ vật bên trong.
Muốn chạy trốn!
Đột nhiên.
Một bày tay gầy như que củi vươn ra từ trong rương hành lý, trực tiếp nắm lấy cổ tay Trương Yến Phong.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!!!
Trương Yến Phong còn chưa kịp làm gì.
Hầu Tử trên bả vai anh ta đã phóng bay xuống, phát ra một trận công kích với bàn tay kia.
Móng vuốt Hầu Tử quả nhiên sắc bén, khiến người khác sợ hãi, cái tay kia lại bị bắt đến da thịt chia lìa, dáng vẻ của nó gần như giống với bàn tay luật sư An khi anh ta sử dụng kỹ năng.
Trong rương phát ra một tiếng hét thảm, tay lại thu đi trở về.
- Bên trong là người đúng không?
Trương Yến Phong hỏi.
Hầu Tử gật đầu, mau móng vuốt bị dính máu của mình lên nệm lót ghế sau xe.
Ừm.
Dưới sự lãnh đạo quang vinh của ông chủ nhà mình.
Toàn bộ phòng sách ngay cả Hầu Tử cũng có bệnh thích sạch sẽ.
Trương Yến Phong lôi cái rương ra.
Sau đó trực tiếp đạp một đạp xuống cái rương.
- Rầm!
Bên trong lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, hẳn là hắn ta đã thành thật rồi.
Hít sâu một hơi.
Cảnh sát Trương cảm thấy hiện tại mình làm chuyện này đã có chút quen tay, mặc đồng phục cảnh sát, lại đẩy một rương hành lý chứa người.
Nhưng nếu người bên trong do mấy người ông chủ bắt, chắc chắn ông chủ có dụng ý của mình, anh ta không buồn chán đến mức làm thánh mẫu phóng sinh.
Tiểu Hầu Tử trực tiếp ngồi trên rương hành lý, lão Trương đẩy rương hành lý đi vào bên trong sương mù.
Đi không bao xa, Trương Yến Phong đã nhìn thấy trong sương mù có một thiếu nữ đang ngồi.
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Yến Phong đang đi tới.
- Tới rồi?
Thiếu nữ mở miệng nói.
- Ách.
Trương Yến Phong không biết nên đáp lại thế nào.
Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy cô gái ngăm đen này.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Hầu Tử nhảy xuống rương hành lý, chạy về phía một nơi khác.
Trương Yến Phong lại bước vài bước về phía bên kia.
Nhìn thấy hai người đang rúc vào nhau ngủ trên đường cái.
Hai người.
Đang ngủ say ngọt.
- Ông chủ? Ông chủ?
Trương Yến Phong hô lên.
Mí mắt Châu Trạch động động vài cái, bị đánh thức, còn theo bản năng ngáp một hơi.
Oanh Oanh cũng tỉnh, dụi dụi mắt, tròng mắt mông lung mà nhìn về phía Trương Yến Phong đang tới gần. Miệng cô ấy còn chu lên, dường như hơi tức giận vì bị đánh thức.
Bình thường Oanh Oanh không ngủ, cho dù có nghỉ ngơi cô ấy cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần điều trị một chút sát khí trong cơ thể, nhưng lần này cô ấy đã tiêu hao quá độ, ngủ say trong lòng ông chủ nhà mình chẳng khác gì đang không ngừng mút âm khí.
Cứ phải gọi là thoải mái.
Thân thể Châu Trạch cũng bị doanh câu tiêu hao, đang cần ôm Oanh Oanh ngủ.
- Lão Trương, anh đã đến rồi sao.
Châu Trạch sờ sờ túi tiền, sau đó nhìn về phía Trương Yến Phong: - Thuốc.
Trương Yến Phong rút một điếu thuốc đưa Châu Trạch, sau đó lại châm lửa giúp anh.
Phun ra vòng khói.
Lại thêm lúc trước đã ngủ một giấc, Châu Trạch cảm thấy tinh lực khôi phục không ít, bản thân cũng có thể đứng lên, đồng thời còn đưa tay kéo Oanh Oanh, đỡ Oanh Oanh cùng nhau đứng lên.
- Lái xe tới? - Châu Trạch hỏi.
- Ừm, lão đạo và luật sư đều ở trên xe đâu.
- Được rồi, vác cả thiếu nữ ngăm đen này lên xe luôn, chính cô ta đi đường ban đêm mà chơi điện thoại, không nhìn đường.
- Không cẩn thận té gãy cả hai đùi.
- … - Thiếu nữ ngăm đen.
- A, đúng rồi, ông chủ, còn có hòa thượng kia. - Oanh Oanh nhắc nhở.
- Ah, lão Trương, ông tới bờ sông nhìn thử xem có thi thể tên hòa thượng nào không, tạm thời xử lý lão ta trước đi.
- Được.
Trương Yến Phong lập tức bay qua vòng bảo hộ trên đường cái, đi về phía bờ sông.
Một lát sau.
Châu Trạch nghe được bên bờ có tiếng la của Trương Yến Phong:
- Ông chủ, không phát hiện thi thể, có khi nào thi thể đã bị nước sông cuốn đi rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận