Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 988: Tìm bạn trăm năm (1)

Lão đầu vẫn nhìn chằm chằm sắc mặt của Châu Trạch, thấy thật sự không thể nhìn ra được gì, chỉ có thể nói:
- Chuyện cụ thể, tôi sẽ trao đổi với con hàng An Bất Khởi kia.
- Được.
Châu Trạch vui vẻ sảng khoái.
- Cháu cố này của tôi, còn phải nhờ cậy ngài chiếu cố thêm một chút.
Lão Trương ngồi rất không thoải mái.
Cảm giác bản thân giống như một thằng nhóc còn chảy nước mũi chưa hiểu chuyện vậy.
- Phải, phải, đứa bé tiểu Trương này vẫn là rất nghe lời.
- … - Lão Trương.
- Tôi còn có chút chuyện, cần phải đi xử lý một chút, đợi ngày mai tôi trở lại mới tìm An Bất Khởi đi, anh yên tâm, cháu cố nhà tôi ở chỗ này của các người mà.
Châu Trạch gật đầu một cái:
- An Bất Khởi nói có thể tin tưởng nhân phẩm của ông, tôi cũng sẽ tin tưởng.
- Nhân phẩm thì không tin được, thứ có thể tin được, vẫn là thực lực.
Lão già mũi đỏ lại phổng mũi mà nói:
- Ban đầu lúc đánh bọn quỷ tây phương ở Tân Môn, tôi đã hiểu được đạo lý này rồi.
Lão đầu rời đi.
Lão Trương đưa ông ta cùng rời đi.
Nói là còn phải cùng nhau đi gặp con trai và con của cháu cố.
Châu Trạch ngồi ở sô pha ở dưới lầu thêm một lát nữa, thấy lão đạo còn chưa trở lại, đành tắm rửa đi ngủ trước.
Một đêm yên lặng.
Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Châu Trạch mới tỉnh lại.
Thật ra thì ngày hôm qua cũng không bị thương bao nhiêu, nhưng trong lúc đối phó với con sư tử đen kia, hao tâm tổn sức quá nhiều, cho nên thời gian cho giấc ngủ này cũng kéo dài hơn một chút.
Oanh Oanh nằm nghiêng ở bên cạnh Châu Trạch, quay lưng về phía Châu Trạch, mặc bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt.
Châu Trạch nuốt nước miếng một cái, cảm thấy có chút khô miệng.
Thức dậy.
Vọt vào tắm.
Đi tới nằm ở trên ghế sô pha bên kia.
Đám người lão Hứa cùng luật sư An đều đã trở lại, con sư tử thì đặt ở trong góc của tiệm sách, bên trên còn có dán vài lá bùa.
- Chờ lát nữa trực tiếp ăn cơm trưa, tôi tùy tiện làm vài món rồi.
Hứa Thanh Lãng buộc tạp dề làm bếp đi ra, lúc sáng cậu ta cũng không thể dậy nổi.
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Thừa dịp Oanh Oanh đi ủi báo.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra.
Mở Weibo ra.
Quảng cáo trên màn hình, không còn là tiểu thịt tươi gì đó cũng không phải là đồ điện gia dụng gì đó.
Mà là một cái quảng cáo “tìm bạn trăm năm” thật to.
Một tấm hình bóng lưng của một ông già thần bí.
Bên trên viết một số thông tin chi tiết:
Tên họ: Lục Phóng Ông
Giới tính: Nam
Tuổi tác: Bảy mươi mốt
Nghề nghiệp: Chuyên gia giáo dục, Tử tưởng gia, Thần học gia, nhà từ thiện (tổng cộng số tiền đã quyên góp là hơn trăm triệu!)
Quan hệ gia đình: Không thân thích
Yêu thích: Nuôi thú cưng
Phương thức liên lạc: QQ —— 104 ,,, 934 ,,, 5312 ,,.
Hình tượng bạn đời trăm năm: Tìm một người phụ nữ, bạn cùng tôi ngắm hoàng hôn của cuộc đời, tôi cho bạn sự tuyệt vời của buổi bình minh.
Đối tượng kết hôn hoàn kim có tiềm năng nhất trong năm 2019 của Gà Gia Viên Thế Kỷ, bạn nhất định không được bỏ qua cơ hội kết duyên tốt đẹp như vậy!
Châu Trạch nhìn lại số QQ trong điện thoại một lần nữa.
Thật sự chính là lão đạo.
- Ha ha ha ha, nhìn đi này!
Lúc này, luật sư An cũng mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Châu Trạch cầm điện thoại di động thì nhìn qua, lập tức cười nói.
- Anh cũng tình nguyện bỏ vốn nhỉ.
Châu Trạch cảm khái nói, vụ tìm bạn trăm năm này, xài hết bao nhiêu tiền?
Chuyện này cũng nói lên một việc.
Chính mình công khai không trả lương cho nhân viên tiệm sách, là quyết định chính xác.
Bọn họ đã rất có tiền, phát thêm tiền lương nữa, không phải sẽ nảy sinh vấn đề bọn họ sẽ không có một chút ý thức nguy cơ nào hay sao?
Làm sao tiến bộ được nữa?
- Tiền là thứ chết tiệt, không tiêu thì chính là giấy vụn, tôi cùng đã là người chết được mấy chục năm rồi, còn có chuyện gì không thông suốt nữa, tiền trên dương gian và tiền ở âm ti lại không thể trực tiếp quy đổi được.
Ngược lại luật sư An lại thấy không có vấn đề.
Buồn cười.
Nếu như biết, có thể sử dụng kim tiền thế tục để mua sự vui vẻ của Thái Sơn phủ quân.
Bao nhiêu người còn đổ xô vào đấy chứ!
Châu Trạch nhíu mày một cái, nói:
- Có thể lão đạo sẽ không thích.
- Đầu năm nay, tặng quà đều là nhân tình, có ai thực sự thiếu ăn thiếu uống sao, điều tôi muốn không phải là ông ta thích, chỉ cần ông ta nhớ chuyện này là được rồi.
Luật sư An không có ý định nói quá nhiều.
Đập bàn một cái nói.
Nói:
- Ông chủ, chờ lát nữa tôi đi ra ngoài một chút, gặp mặt lão già kia một chuyến, người đó, có giá trị, phía bên Phùng Tứ, không an toàn, có anh ta ở đây, cũng coi là chúng ta có quá nhiều tai mắt của trung tầng âm ty rồi.
- Anh xem mà sắp xếp đi.
- Được, tôi cũng sắp đi, lão Hứa à, không cần phần cơm cho tôi đâu, đúng rồi, anh cho tôi mượn xe dùng một chút, ngày hôm qua xe của tôi lại bị hỏng rồi.
Cầm chìa khóa xe, luật sư An liền trực tiếp tạm biệt.
- Ông chủ, cà phê, báo.
Oanh Oanh đưa đồ xong lập tức đi vào trong bếp, làm trợ thủ cho Hứa Thanh Lãng.
Cô ấy thật lòng muốn học, Hứa Thanh Lãng cũng tình nguyện hướng dẫn.
Trong mắt của lão Hứa, nếu như nữ cương thi học được nấu ăn, cậu ta cũng có thể dễ dàng hơn một chút.
Theo Oanh Oanh, đã biết cái gì gọi là “sư di trưởng kỹ dĩ chế di”*!
(Sư di trưởng kỹ dĩ chế di: một câu trong Hải Quốc Đồ Chí, có nghĩa là học cách của phương Tây để đánh phương Tây (“di” chỉ mang rợ - ý chỉ người phương Tây lúc bấy giờ), sau này được sử dụng theo kiểu học sở trường của một ai đó để đánh bại người đó)
Đang lúc Châu Trạch cầm cà phê lên, vừa uống được một hớp, chỉ nghe từ trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh “Chít chít chi”.
Tiểu Hầu Tử cực kỳ vững vàng đáp xuống ghế sô pha ở đối diện Châu Trạch.
Trong tay cầm sách âm dương.
Trên bìa của sách âm dương, có hai con động vật họ mèo.
- Sao vậy?
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử có vẻ hơi kích động, lại lấy điện thoại di động ra lắc lắc, sau đó vẫy vẫy tay.
- Tối hôm qua lão đạo không về?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Nghiêng người về phía phòng bếp gọi:
- Này, lão đạo còn chưa về sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận