Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1607: Quân đoàn tiểu đội cứu trợ trở về (1)

Ngón tay gõ trên trán một cái.
Ông chủ Châu cảm giác đầu của mình lại đang bắt đầu đau đớn.
- Ông chủ, anh không thoải mái sao?
Lão đạo quan tâm hỏi.
- Ừm, lão đạo à, bình thường ông có nằm mơ không?
- Có chứ, thường xuyên nằm mơ.
- Tỷ như?
- Tỷ như, Đại muội tử này, ha ha ha
- Chưa từng nằm mơ một giấc mơ như thế này, chính là loại có một bao kiếm hoặc là thanh kiếm tới tìm ông không?
- Ờm? không có nha, ông chủ, bần đạo không sưu tầm đồ cổ cũng không thích chơi kiếm.
- Làm sao có thể nằm mơ được loại giấc mơ như vậy chứ.
- Có câu nói, ban ngày nghĩ nhiều một chút thì ban đêm sẽ nằm mơ đấy.
Châu Trạch gật đầu một cái, phất tay một cái,
- Được rồi, ông đi bận rộn đi.
- Được, ông chủ.
Cà phê trên bàn trà được bưng lên, uống một hơi cạn sạch.
Oanh Oanh thân thiết địa đi tới, rót thêm cà phê.
Sau đó.
Oanh Oanh đi tới sau lưng ghế sô pha của Châu Trạch, đưa tay xoa bóp đầu cho Châu Trạch.
Cô ấy sẽ không hỏi bạn có chuyện phiền lòng gì đó sao, cũng sẽ không đào sâu vấn đề và muốn chia sẻ thứ gọi là bí mật, cô ấy chẳng qua là chỉ luôn đứng ở bên cạnh bạn vào thời điểm bạn cần cô ấy mà thôi.
Châu Trạch nhắm hai mắt, hưởng thụ loại xoa bóp này.
- Ừm, Oanh Oanh, gần đây bắt đầu dùng nước hoa rồi sao?
- Hứa nương nương đưa, là nước hoa do chính cậu ta làm ra.
- Ồ.
- Ông chủ, có thơm không?
- Cũng không tệ lắm.
- Két...
Sự ma sát dữ dội từ bánh răng động cơ cùng với sự xé toạc do quá trình tiếp xúc thân mật và mãnh liệt giữa bánh xe cùng với mặt đất.
Ngay sau đó.
Luật sư An cùng thằng bé trai xuống từ chiếc xe.
Luật sư An ôm một cái hồ lô máu, thằng bé trai cũng ôm một cái hồ lô máu, hai người nhanh như gió mà xông vào tiệm sách.
Châu Trạch theo bản năng ngồi thẳng người.
Luật sư An mang theo người đến Từ Châu triển khai hành động “quân đoàn cứu trợ Canh Thần” đã trở lại.
Chẳng qua là, rất hiển nhiên, bọn họ phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Châu Trạch nhớ trước khi đi, luật sư An đã từng đảm bảo với anh, gặp nguy hiểm sẽ trực tiếp thấy chết mà không cứu, dưới tình huống này, còn có thể xuất hiện kết cục hao binh tổn tướng, có nghĩa là chắc chắn chuyện bên kia đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi.
Châu Trạch đứng dậy, đi tới bên cạnh, nhìn một chút.
Trên người tiểu loli có vài lỗ máu rõ ràng, mặc dù đã được băng bó, nhưng vẫn có máu tươi màu đen không ngừng tràn ra, trong máu có một loại mùi vị đặc biệt khó ngửi, mùi vị giống như là bị ngâm trong chỗ bãi rác suốt ba ngày ba đêm vậy.
Canh Thần vẫn mang thân thể của một đứa trẻ sơ sinh, ở trên vị trí rốn, có một vết thương đáng sợ, cũng tương tự như vậy, thỉnh thoảng cũng có máu tươi màu đen tràn ra.
- Đây là, bị ô nhiễm rồi sao?
Châu Trạch cau mày hỏi.
- Ông chủ, tôi không cầm được máu. - Luật sư An gãi gãi tóc của mình, có vẻ hơi lo lắng.
Thằng bé trai có chút bất lực nhìn Châu Trạch.
Dọc theo đường đi, bọn họ vẫn luôn không ngừng thử đủ loại phương pháp cầm máu, nhưng cũng không có cách nào có tác dụng, thậm chí, bạn cưỡng chế ngăn chặn vết thương của một người trong đó, trên người của người bị thương sẽ lại tự rách ra một vết thương khác.
- Đưa đến tiệm thuốc cách vách đi, trước tiên để cho bọn họ khử trùng một phen, tôi sẽ tới xử lý.
Vết thương rất khó giải quyết, nhưng còn chưa tới mức độ ngỏm củ tỏi, dĩ nhiên, nếu còn tiếp tục không giải quyết, bộ nhục thân này, nhất định phải phế bỏ.
Đồng thời, còn có một chuyện rất kỳ quái, chính là bất luận là tiểu loli hay là Canh Thần, dường như linh hồn của bọn họ đều đã bị khóa ở bên trong bộ thân thể này rồi.
Oanh Oanh cùng lão đạo phụ trách đưa bọn họ đến tiệm thuốc cách vách.
Luật sư An đi tới trước mặt Châu Trạch muốn nói gì đó, lại bị Châu Trạch che mũi phất tay một cái, có chút chê bai nói:
- Chuyện quan trọng, tắm xong mới nói đi
- ... - Luật sư An.
Dưới điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến đại cục, có thể chứ trọng thì vẫn phải tận lực chú trọng, chú trọng, có thể khiến cho cuộc sống của bạn trở nên chất lượng hơn.
Bởi vì, không chú tâm thì dần dần sẽ biến thành tạm bợ.
Châu Trạch đến tiệm thuốc cách vách, trong tiệm thuốc có ba bác sĩ nam, hai người có thể phụ trách một vài thủ thuật đơn giản một chút, người còn lại chỉ kê thuốc mà thôi.
Bọn họ giống như ba con rối bị cuộc sống “đánh bóng”, ít nhất ở trong tiệm thuốc này, bệnh nhân có không thể tưởng tượng được hơn nữa, bọn họ cũng đã có thể hình thành thói quen rồi.
Sau khi vệ sinh xong, bọn họ lại lặng lẽ rút lui ra khỏi phòng phẫu thuật, không hỏi nhiều cũng không tò mò.
Đương nhiên, cuộc sống của bọn họ vẫn lại như cũ, tức là trong lúc ở trong tiệm thuốc, sẽ chịu ảnh hưởng bởi tiệm sách ở cách vách, sẽ trở nên “không quản sự đời”.
Châu Trạch không đổi áo khoác dài trắng, loại giải phẫu này, vấn đề thực sự không nằm ở chỗ xử lý vết thương, bởi vì bất luận là tiểu loli hay là Canh Thần, mức độ bền bỉ về tâm lý của hai người này, cho dù là học theo Quan Công nạo xương trị độc cũng không thành vấn đề.
Quan trọng nhất, là loại bỏ hết nguyên nhân lây nhiễm từ trong vết thương.
Lúc này, luật sư An cùng thằng bé trai cũng đẩy mở cửa đi vào.
Bọn họ đã tắm, còn đã đổi áo khoác dài trắng.
Áo khoác dài trắng của thằng bé trai quá lớn, kéo lên trên đất giống như là váy dạ hội.
- Ông chủ, có thể giải quyết được không?
Luật sư An hỏi.
Thằng bé trai cũng rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Châu Trạch.
- Vấn đề không lớn, nói đi, có chuyện gì xảy ra.
Châu Trạch đưa móng tay của mình đâm lên trên bụng của tiêu loli trước, sát khí bắt đầu từ từ lưu chuyển, đồng thời, bắt đầu lôi cuốn những sức mạnh có đặc tính nào đó ở lân cận.
Toàn bộ quá trình không có gì hơn việc dụ dỗ người ta trước, sau đó lại khuyến khích người ta hồng hạnh xuất tường*.
(*ý chỉ việc ngoại tình)
Nói chung, loại sát khí với thuộc tính tà cá như thế này có sức hấp dẫn cực kì mãnh liệt đối với những thứ này.
Không được bao lâu, nguồn ô nhiễm ở bên trong cơ thể của tiểu loli đã mắc câu.
Châu Trạch chợt rút móng tay ra.
Một luồng máu bẩn màu đen cũng theo đó mà chảy ra, bắn lên trên trần nhà, trần nhà mấy ngày trước vừa trải qua một đợt sửa sang lại bắt đầu nhanh chóng nứt vỡ và chuyển sang màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận