Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1288: Nổi giận! (1)

Luật sư An hít sâu một hơi, lui về sau mấy bước, bắt đầu vận động làm nóng người.
Ngược lại không phải là anh ta đang diễn vẻ yêu đương gì đó.
Bởi vì nhiệt độ của cái hồ này rất thấp.
Nếu bản thân không chuẩn bị kỹ càng, lập tức đi xuống nói không chừng bộ thân thể này lập tức bị đông cứng.
Chờ làm một chuỗi vận động làm nóng người xong.
Luật sư An lại đi tới bên rìa khối nham thạch, chắp tay với đám cá chép ở lân cận, ý là mong các đại ca chiếu cố nhiều một phen.
Thật ra thì trong lòng luật sư An đang nghĩ là, cá chép mập như vậy, không bắt lên để nấu canh uống thật sự đáng tiếc, đoán chừng lão đầu tử này chán ăn cá rồi đúng không?
- Anh đi xuống đi, cũng không còn nữa rồi.
Lão Hầu Tử bỗng nhiên mở miệng nói.
Luật sư An đang chuẩn bị thực hiện động tác nhảy xuống nước, nghe vậy, chợt phanh lại gấp, cơ thể lắc lư hai cái, lúc này mới ổn lại.
- Tại sao chứ?
Luật sư An rất muốn biết.
Anh ta tốn biết bao công sức mới tới được đây.
Không đi xuống xem một chút thì thật không cam lòng.
Đời này, An Bất Khởi vẫn luôn tính kế người khác và âm mưu cho chính bản thân mình, cho dù là Phùng Tứ - thủ hạ thân thiết nhất của anh ta, hai người cũng là kiểu tương ái tương sát, thời điểm cần phải hố nhau cũng tuyệt đối không nương tay.
Duy chỉ có đối với người phụ nữ kia, luật sư An có thể làm hết tất cả mọi chuyện bất kể kết quả và cái giá phải trả.
- Trong mộ, gặp nguy hiểm.
Lão Hầu Tử trả lời.
- Người thì ông cũng đã ăn, trứng của người ta cũng đã cho những con cá này gặm, làm sao...
Lão Hầu Tử liếc mắt, cười nói:
- Mấy kẻ giống như các người, có để ý đến nhục thân không?
Luật sư An nhất thời hiểu rõ.
Nhục thân đã bị lão Hầu Tử ăn.
Nhưng vẫn còn sót lại linh hồn, vẫn còn tồn tại bên trong huyệt mộ.
- Vậy mà ngài lại không nghiên cứu chuyện này sao, người cũng bị ngài ăn rồi, tại sao vẫn còn sót lại linh hồn?
- Bởi vì tịch mịch.
- ... - Luật sư An.
Canh Thần ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, anh ta không có tư cách nói cái gì, nên cũng không có ý định nói gì cả.
- Ăn thân thể của anh ta, là bởi vì tôi có thể cảm giác được, bộ nhục thân kia của anh ta, được chọn đến rất tốt, mùi vị, hẳn sẽ ngon lành hơn.
- Sau đó thì sao?
- Không tiêu diệt linh hồn của anh ta, một là bởi vì tôi tịch mịch, hai là ừm... nếu giải quyết, có thể sẽ có hơi phiền toái.
Luật sư An cắn răng.
Có thể khiến cho lão Hầu Tử nói “có hơi phiền toái”.
Có nghĩa là cái tên kia, thật sự không đơn giản.
Ít nhất.
Từ hiện trạng mới vừa rồi, thiếu chút nữa là lão Hầu Tử đã đập chết hai người bọn họ mà xem, hai người bọn họ đối với lão Hầu Tử mà nói, tuyệt đối chưa nói tới hai chữ “phiền toái” này.
- Vậy phải giải quyết người đó như thế nào? - Luật sư An hỏi - Hoặc là, ngài có thể tiêu diệt người đó giúp tôi không?
Lão Hầu Tử mặt đầy vẻ thú vị nhìn luật sư An.
Ý tứ rất đơn giản.
Anh là cái thá gì?
Từ xưa tới nay.
Người có thể sai khiến ông ta, mà ông ta cũng cam lòng để người ấy sai khiến.
Chỉ có một người!
Đáng tiếc.
Cuối cùng vị ấy cũng không lựa chọn ông ta.
Mà là lựa chọn một tên ngu xuẩn đầy cơ bắp suy nghĩ thì cứng nhắc nghiêm túc thay vì chọn ông ta!
Đây là nỗi uất ức lớn nhất trong hơn mấy ngàn năm nay trong lòng lão Hầu Tử, cũng là điều thống khổ nhất, bởi vì ông ta cảm thấy, nếu như lúc đó người đi theo bên cạnh Phủ Quân đại nhân chính là ông ta, nếu là vị Bồ Tát gì đó kia dám nói lời vô nghĩa với Phủ Quân đại nhân, chính mình nhất định sẽ không nói thêm một lời nào xông lên đập thẳng vào mặt ông ta!
Thế nhưng cái tên cu li Bàn Sơn sẽ không.
Tên đó chỉ có thể cứng nhắc đến gần như là giáo điều, tuân thủ chỉ thị của Phủ Quân!
Đần độn.
Ngu xuẩn.
Phế vật!
- Vậy tới thôi, chỉ là linh hồn đúng không?
Lão Hầu Tử gật đầu một cái.
Luật sư An tạm thời buông tha, nhưng trong lòng đã tính toán xong hết, có thể chờ sau khi bản thân về nhà thì sẽ gọi ông chủ nhà mình qua, báo cho ông chủ lớn là bên này có đồ ăn.
Nếu chỉ là linh hồn mà nói, hẳn là ông chủ lớn sẽ ăn rất thuận lợi.
Quan trọng nhất là.
Bản thân lão đạo không ở nơi này.
Nếu như hiện tại lão đạo đang ở nơi này.
Không cần biết lão đạo sẽ bị vị đại yêu trước mắt này dọa sợ đến mức run lập cập như thế nào.
An Bất Khởi anh ta cũng có thể hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*!
(* lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu – đây là 1 điển tích trong “Tam quốc chí”)
Chỉ có thể trách, bản thân không có mặt mũi.
- Lại nói, ngài chuẩn bị khi nào đi theo chúng tôi?
Lão Hầu Tử có chút ngoài ý muốn lắc đầu một cái:
- Tôi đã nói sẽ đi cùng các người khi nào.
- Không phải nha, ngài và tôi đều đã xác nhận, tại sao ngài không...
- Tôi không đi.
- Tại sao?
Luật sư An hiện tại thật sự nóng nảy, không thấy được tình nhân trong mộng thì cứ không thấy đi, bởi vì có chướng ngại vật thực sự ở bên dưới, nhưng vị đại yêu trước mắt này thế nhưng thực sự là kim bài đấy, không đúng, là siêu thần đả thủ đấy!
Nếu như trong tiệm sách có ông ta trấn giữ, ông chủ thực sự có thể cá mặn đến thiên hoang địa lão rồi...
- Hừ.
Lão Hầu Tử khinh thường hừ một tiếng.
Cơ thể ngả về sau.
Nằm xuống trên khối nham thạch:
- Tôi lúc đầu, là kẻ không được chọn đấy, trước đây là ngài ấy không cần tôi nữa, tại sao tôi còn phải trở về?
Luật sư An thật sự không biết được trong đó lại còn có loại chuyện xưa này, nhưng cũng may anh ta là An Bất Khởi, sau khi sững sờ trong giây lát lập tức mở miệng nói:
- Hiện tại chắc chắn ngài ấy đã hối hận rồi, ngài ấy chọn sai rồi, cho nên lúc này chính là lúc ngài trở về, chân đạp ngũ thải tường vân, tay cầm gậy kim cô, giống như thiên thần hiện ra ở ngay trước mặt ông ta.
- Nói cho ngài ấy biết.
- Ngài sai lầm rồi.
- Tôi mới là sự lựa chọn đúng!
- Hoặc là ngài cứ chất vấn ngài ấy.
- Đã từng có một đoạn tình cảm chân thành đặt ở trước mặt ngài.
- Thế nhưng ngài không quý trọng.
- Nếu như trời cao cho ngài một cơ hội…
Bạn cần đăng nhập để bình luận