Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1332: Chiến đấu với Phủ Quân! (1)

Rất nhiều người vào lúc gia đạo nhà mình sa sút, bất kể là thật lòng hay là giả dối, cũng sẽ theo bản năng mà kêu lên: “Thẹn với liệt tổ liệt tông mà” hoặc “Sau này đi xuống sao tôi có thể nhìn mặt cho tôi (cha anh) đây”.
Khả năng cao hơn thì đây chỉ là một loại biện pháp tự khơi thông tâm trạng mà thôi, rốt cuộc có tin hay không, ai cũng không biết được, dù sao phần lớn tổ tiên của mọi người cũng đều không có loại năng lực đang ở trong địa ngục bỗng nhiên nhảy nhót tới dương gian rồi “Lão tử chém chết đứa con phá của như mày mà!”.
Chuyện này giống như là sự tức giận đối với “tro cốt trộn cơm” của ông chủ Châu lúc ban đầu, cũng không phải ai cũng có thể gặp được, có thể gặp được loại đau khổ này, thật ra thì cũng coi là một niềm hạnh phúc…
Giả như thi thể của bạn bị thiêu, nhưng bạn vẫn còn sống, hoặc giả như những người đi trước của bạn thực sự trở về gặp bạn, à, dĩ nhiên, tiền đề là bạn không phải một đứa con phá của.
Nhưng bây giờ người đã đến, cho dù là đến lúc này, Châu Trạch cũng không biết được vị đang ở trước mặt này, rốt cuộc là đời thứ mấy, trong lòng anh chỉ có thể cầu nguyện, tốt nhất không phải là Đệ nhất.
Cũng giống như quy luật rằng trên cơ bản, Hoàng Đế lập quốc đều là người mạnh mẽ nhất, khả năng cao thì chắc Đệ nhất Phủ Quân cũng là vị Phủ Quân mạnh nhất trong các đời đi.
Về những lời mà vị Phủ Quân này đã nói.
Châu Trạch cũng nghe đến mức có một loại cảm giác là lão đạo thực sự nên bị đế giày đập chết, tổ tiên đánh hạ được một mảnh nhỏ giang sơn kia bộ dễ dàng lắm sao, bị ông quăng vào đường cùng, ông đó, có mưu đồ gì chứ?
Chẳng qua là.
Lúc người giấy trước mặt kia lại lần nữa ngưng tụ ra một ngọn lửa màu xanh lam, sắp phóng về phía lão đạo.
Ông chủ Châu vẫn bật sang một bước.
Chắn ở trước người của lão đạo.
Dường như người giấy cũng không quá ngạc nhiên đối với hành động này của ông chủ Châu, chẳng qua là, khí thế của ông ta lại đang trở nên càng âm trầm hơn trước.
Thật ra thì, nếu không phải Châu Trạch vào mỗi lúc có chuyện hay không có chuyện gì thì lại bị kéo vào sâu trong linh hồn, đi ngắm U Minh Chi Hải một chút rồi lại thưởng thức vương tọa bạch cốt một phen, quả thật cũng vì vậy mà tầm nhìn được nâng cao hơn rất nhiều, thì có lẽ dưới khí tràng của vị trước mắt này, thực sự sẽ khẩn trương luống cuống đến mức không nói nên lời đi.
Giống như là người bình thường, đừng nói tới chuyện nhìn thấy người lãnh đạo quốc gia rồi, chỉ là gặp mấy vị như thị trưởng hay sở trưởng sở cảnh sát thôi, cũng sẽ cảm thấy áp lực như núi.
- Theo lý thuyết, đây là chuyện nhà của ngài, tôi không nên xen vào, nhưng dù sao ông ta cũng là nhân viên dưới tay của tôi.
- Phế vật, làm nô cho người!
- Là nhân viên.
- Anh cảm thấy, anh xứng sao?
Nghe nói như vậy.
Trong lòng Châu Trạch đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái, thành thật mà nói, ngay từ đầu, ngược lại anh không cảm thấy có chuyện gì cả, nhưng duy chỉ có đến chỗ này, cảm giác có điểm không đúng.
Vị Phủ Quân này.
Cũng không nhìn ra thân phận của anh?
Là do dạo này Thiết hàm hàm ăn uống không tệ, bồi bổ đến rất được, cho nên năng lực che giấu mạnh hơn, hay là do vị Phủ Quân này, bản thân ông ta chỉ là nửa thùng nước mà thôi?
Lúc đối mặt với cường giả thực sự, nhất là khi đối mặt với kiểu người nắm giữ đời trước của địa ngục như Phủ Quân này, nhất định bạn sẽ hình dung ông ta trở nên rất vĩ đại, cũng không phải ông chủ Châu đang nghĩ tới những chuyện cực kì vĩ đại, thông thường bọn họ đều có thể lộ ra một loại cảm giác gần như không gì không biết, như thể bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái, là đã có thể biết hết mọi bí mật của bạn.
Nhưng mới vừa rồi vị này lại hỏi ngược lại.
Chuyện này tương đương với việc đã cắt giảm một phần lớn loại “kính sợ” dành cho ông ta ở trong lòng ông chủ Châu
Thì ra là vậy.
Ngài cũng là một kẻ mù sao?
Nói đến chỗ này.
Mọi người đều là chưa hoàn thiện.
Nếu không phải là ngài chưa hoàn thiện, một vị thân là Phủ Quân đời trước như ngài đây, bây giờ hẳn là sẽ không chạy đến nơi này đánh giết dạy dỗ đứa con cháu vô lương tâm nhà mình, mà là sẽ trực tiếp trở về địa ngục tìm đám người Địa Tàng Vương Bồ Tát mà liều mạng rồi, đoạt lại tất cả mọi thứ trước đây của dòng tộc mình.
Ngược lại đều là hổ lạc xuống đồng bằng.
So với Doanh câu - người vẫn luôn bồi bổ chờ khôi phục.
Có lẽ phần thực lực đã khôi phục được của vị trước mắt này vẫn kém xa anh ấy.
Ngọn lửa màu xanh lam lại lần nữa bốc lên, tạo thành một vòng tròn ngăn cách với bốn phía, ở bên trong vòng tròn này, dường như linh hồn của bạn cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị thiêu đốt, có chút giống với cảm giác say thuốc khi hút thuốc lá, cảm giác ý thức của mình cũng sắp lâng lâng rồi, bay đến quá cao, thì sẽ bay đến không còn nữa…
- Tránh ra!
Trong giọng nói của người giấy, mang theo một loại cao cao tại thượng bất khả xâm phạm, đây không phải là đang đe doạ, mà là tối hậu thư.
Châu Trạch lại cúi đầu nhìn lão đạo một chút, ông ta vẫn đang cực kỳ thống khổ quỳ rạp ở dưới đất hoàn toàn không biết được rốt cuộc bên ngoài đang có chuyện gì diễn ra.
Ngay sau đó lại đối mặt với người giấy ở trước mặt.
Lắc lắc cổ tay.
Ánh mắt có chút phát lạnh.
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu bỗng nhiên nghĩ tới thủ ấn mà trước đó Hứa Thanh Lãng vừa mới dạy cho mình.
Anh cảm thấy cái thủ ấn này, đặt ở trong tình cảnh hiện tại sẽ có được hiệu quả tốt nhất, thắng được thiên ngôn vạn ngữ.
Ông chủ Châu thực hiện ngay thủ ấn kia:


!
Biển lửa sôi trào.
Rất hiển nhiên.
Vị Phủ Quân này, dường như cũng không bởi vì vô số năm tháng yên lặng mà trở nên già lú lẫn, ông ta lại nhận ra cái thủ ấn này.
Ngọn lửa màu xanh lam tựa như sóng biển gào thét xông tới.
Mười móng tay của ông chủ Châu mọc dài ra.
Mười sợi xích màu đen phong tỏa ngăn cản bốn phía.
Ngăn chặn ngọn lửa màu đen này lại.
Cũng khiến cho bản thân ông chủ Châu cộng thêm lão đạo, cùng được bảo hộ ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận