Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1286: Người trong mộ (1)

Giờ khắc này.
Luật sư An cảm giác trên người mình đang phát sáng.
Cảm giác nhân sinh chạy tới đỉnh cao của đời người rồi, cảm giác nhân sinh chạy tới rồi...
Cảnh giới tối cao của chém gió, không phải là việc bạn có thể lấy được sự tin tưởng của người ta, mà là ở chỗ, chính bản thân bạn cũng đều tin tưởng không chút nghi ngờ đối với chuyện đó.
Luật sư An cảm giác hiện tại bản thân đang đứng trong đám mây, thứ cầm trong tay không phải là lá bùa màu vàng rực, mà là một quyển trục màu vàng rực rỡ, ở sau người anh ta, có một hư ảnh Thái Sơn nguy nga tráng lệ.
Đương nhiên, nếu như hai bên lại có mười vạn âm binh âm tướng đang đứng thì lại càng không còn gì bằng.
Anh ta là sứ giả của địa ngục, anh ta là đại diện cho ý chí của luân hồi!
Hoặc giả đây chính là chênh lệch giữa chân dung tự họa trong vòng bạn bè và bản thân trong thực tế đi.
Bởi vì ở trong mắt Canh Thần.
Luật sư An trước mắt chính là hình tượng một thái giám truyền chỉ giọng vịt sắc nhọn, hình ảnh đầy sống động đấy.
Còn thả rắm đến rối tinh rồi mù đấy.
Nhưng hiệu quả.
Ít nhất cho đến hiện tại.
Vẫn rất tốt.
Bởi vì từ sau khi lão Hầu Tử nhìn thấy tám bùa này, đầu tiên là nhào đến phía trước cọ cọ, dùng cái mũi của mình, ngửi một cái ở trên lá bùa.
Giống như là đang phân biệt thật giả.
Ngay sau đó.
Lại không ức chế được sự kích động của mình tình.
Hai đầu gối bắt đầu từ từ cong lại.
Hướng về phía luật sư An.
Quỳ xuống!
- OHHHHHHHHHH! ! ! ! !
Luật sư An từ từ ngẩng đầu lên.
Cố gắng khắc chế không muốn để lộ ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của mình.
Nhưng trong lòng lại đang điên cuồng kêu gào.
Loại tư vị này, loại này độc sảng này.
Tuyệt.
Tuyệt đến không thể tả!
Tuy nói không biết rốt cuộc vị trước mắt là ai, nhưng vị có thể dính líu quan hệ với Phủ Quân, mới vừa rồi đã thể hiện nghiền ép thực lực hai người bọn họ, thân phận của người ta có thể thấp được sao?
Đây thật là một quá trình... hưởng thụ nha!
Cũng đã không cần cân nhắc đến giả thuyết có tổn thọ hay không nữa, chỉ biết là trước dễ chịu rồi lại nói!
Trong chốc lát.
Lão Hầu Tử lần nữa đứng lên.
Trên mặt của ông ta lại lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh.
Dường như tâm tình kích động trước đó chỉ là một loại giả tưởng căn bản không hề tồn tại.
Khí tức quanh người ông ta, cũng lại lần nữa trở nên rất đè nén.
Ông ta cũng không cố ý tạo bầu không khí gì đó, cũng không cố ý muốn chèn ép hai người ở trước mặt này, ông ta đứng ở chỗ này, thật ra thì cũng đã là một loại đè nén một cách tự nhiên rồi.
Con kiến hôi đi tới bên chân người khổng lồ, chỉ sợ người khổng lồ kia không hề làm gì, con kiến hôi cũng đã phát run từ trong nội tâm rồi.
- Khục...
Luật sư An ho khan một tiếng.
Giống như là còn đang định nói gì đó.
Tỷ như cho bản thân một thân phận An khâm sai, hoặc là đặc phái viên gì đó?
Nếu người này đã phối hợp như vậy, nếu anh ta còn không mượn cái cây này mà leo lên thì thật là quá có lỗi với bản thân rồi, đợi sau khi gặp được nữ thần của mình xong rồi, còn có thể mang người này về tiệm sách.
Ha ha.
Chắc chắn ông chủ sẽ vui vẻ đến mức phun cà phê ra ngoài luôn.
Nhưng lão Hầu Tử chẳng qua chỉ đưa tay,
- Ông!
Trong giây lát luật sư An đã liền cảm giác được cơ thể của mình bị một loại sức mạnh kinh khủng trói buộc rồi.
Mộng đẹp.
Tới rất nhanh, giống như là bão, nhưng khi đi, cũng rất đột nhiên.
- Ông... Ông đang làm gì đó?
Luật sư An có chút kinh ngạc hỏi.
Lão tử là khâm sai.
Trên người lão tử mang theo pháp chỉ.
Lão tử là anh em tốt với Phủ Quân, cùng nhau măm măm gái điếm!
Sao ông có thể lật mặt còn nhanh hơn lật sách như vậy!
Quỳ xuống.
Mau quỳ xuống cho lão tử!
Càn rỡ!
- Nếu như là cái tên cu li Bàn Sơn kia ở đây, nói không chừng có lẽ thật sự đã bị anh lừa, nhưng... Tôi là tôi, ha ha.
Cu li Bàn Sơn?
Vượn Bàn Sơn chứ ?
Luật sư An đang suy nghĩ trong lòng, làm sao có một cỗ vị chua vậy chứ.
- Đến đây, nói mau, nói thật với tôi, còn dám có một chút lừa dối nào, tôi nhất định sẽ khiến cho anh hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!
Vừa dứt lời.
Lão Hầu Tử xoay người.
Đi thẳng về phía khối nham thạch ở trung tâm hàn đàm này.
Luật sư An cúi người gật đầu đi theo sau.
Bước từng bước nhỏ đi theo.
Anh ta lúc này, đâu ra mà có một chút phong thái khâm sai nào, còn theo thói quen nói ra một câu vuốt mông ngựa:
- Tôi cũng biết vừa mới rồi không lừa được ngài, nhưng mới vừa rồi sao ngài lại...
Lão Hầu Tử nghe vậy, bỗng nhiên dừng bước.
Luật sư An lập tức đứng yên, nghỉ lại, lắng nghe lời dạy dỗ, chuẩn bị tinh thần đi lĩnh ngộ.
- Cuộc sống, dù sao phải có một chút cảm giác nghi thức.
Nói xong.
Lão Hầu Tử tiếp tục đi về phía trước.
Luật sư An gật đầu một cái,
- Đúng vậy, thật có đạo lý, lĩnh giáo.
Chờ đi tới lúc đi lên trên bề mặt của khối nham thạch, lão Hầu Tử chỉ chỉ dưới đất, nói:
- Đợi lát nữa.
- Được, ngài làm việc của ngài trước đi, không cần chăm sóc chúng tôi, chúng tôi cũng không khát nước, cũng không đói.
Lão Hầu Tử lại đi về phía trước, rời khỏi hàn đàm, bóng dáng biến mất trong biển hoa anh đào ở trước mặt.
Luật sư An thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán của mình, xoay người, nhìn về phía Canh Thần đang từ từ đuổi theo ở phía sau.
Canh Thần lặng lẽ đi tới, ngồi lại ở trên khối nham thạch, anh ta cũng không hỏi gì cả, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm khinh miệt nào, bởi vì lý do mà hiện tại anh ta vẫn còn sống, vẫn là dựa vào sự phát huy của luật sư An.
- Bây giờ, xem ra chúng ta tạm thời không sao rồi.
Luật sư An nói.
- Ừm.
Canh Thần gật đầu một cái, ngay sau đó, lại nói:
- Còn rất thú vị.
- Anh không cảm thấy biểu hiện mới vừa rồi của tôi rất làm mất thể diện của đại quân tử như anh sao?
- Không cảm thấy, tôi cảm thấy thật không dễ dàng, có lúc, chết còn cần nhiều dũng khí hơn là sống.
- Ha, được anh khen ngợi một chút, cảm giác cũng rất tốt.
- Nhưng chuyện kế tiếp, anh có nắm chắc không? Người này, cũng không dễ lừa gạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận