Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1114: Đồ ăn đặt hàng của ngài đã giao tới

Tay phải lão Trương bắt lấy một cây gai châm của Hào Trư.
- Rắc rắc!
Một tiếng giòn vang.
Cây gai châm này của Hào Trư trực tiếp bị bẻ gãy.
Ngay sau đó.
Lão Trương coi cây gai châm mình đang cầm trong tay như trường kích.
Không chút do dự đâm vào trong cơ thể của Hào Trư.
- Phốc!
Hào Trư phát ra một tiếng hét thảm.
Đau!
Sau đó.
Lão Trương lại càng cực kì hùng hổ bắt được thêm hai cây gai châm nữa.
Lại lần nữa bẻ gãy.
Trong nhấp nháy lại đâm vào bên trong cơ thể của Hào Trư!
Tác phong dũng mãnh này, khiến cho đám người còn lại của tiệm sách nhìn đến trố mắt nghẹn họng, bọn họ biết là vị đang bên trong cơ thể lão Trương kia rất khó dây vào, nhưng không ngờ lại dũng mãnh đến như vậy!
Chuyện tiếp theo.
Dường như mọi người cũng không cần làm gì nữa cả.
Đứng ở đây vỗ tay đóng vai quần chúng kêu “66666”* rồi lại hô vang “lợi hại như vậy” là được rồi. (*ngôn ngữ mạng, chỉ tiếng hoan hô)
Sau đó cứ nhìn lão Trương từng chút một biến Hào Trư thành thịt xiên tăm là xong việc rồi.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Châu Trạch khẽ cau mày, lại móc ra một điếu thuốc nữa, không vội châm lên, mà lại suy tư nói:
- Vậy lần sau trước khi đánh nhau, chúng ta chỉ cần đánh lão Trương một trận kích thích anh ta một chút trước, là được rồi?
Trước đó, lúc ở nhà, đánh lão Trương một trận, làm nhục một phen, đợi sau khi lão Trương bùng nổ tiểu vũ trụ, lại thả ra ngoài đánh người khác.
- Ha… ha…
- Anh cười cái gì đấy?
- Không… thể… cầm… cự… được… lâu…
- Há, vậy vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi.
- Anh… còn… nghiêm… trọng… hơn… anh… ta…
- … - Châu Trạch.
Tuy nói trong lòng hận không thể yêu cầu trả hàng với đơn đồ ăn giao tận nơi này.
Nhưng ông chủ Châu vẫn kiên trì với quan niệm lấy đại cuộc làm trọng.
Nói với đám người tiệm sách đang đứng ở bên kia:
- Đừng đứng đần ra đó, động thủ đi chứ!
- Tê á! ! ! ! ! !
Hai tay lão Trương kéo đứt một chân của Hào Trư, đồng thời một quyền đập vào trên đầu của Hào Trư, trực tiếp đánh cho cái đầu lõm xuống.
Đang lúc Hào Trư bị thế công và khí thế dữ dội ngăn cản, đang không ngừng rơi xuống thế hạ phong.
Bỗng nhiên cả người lão Trương run rẩy.
Hai tay hai chân đều bắt đầu phát run lên, giống như là mắc phải Parkinson's vậy, sau đó miệng sùi bọt mép, con ngươi trợn ngược lên.
“Phốc” một tiếng, cả người quỳ trên đất, không ngừng co giật.
Một màn này, lúc trước Châu Trạch cấp cứu cho cái đám chơi đồ quá liều kia đã từng nhìn thấy.
Mới vừa rồi Thiết hàm hàm đã nói rất có thể lão Trương sẽ không cầm cự được lâu, nhưng ông chủ Châu không ngờ tới, thực sự chỉ có ba giây.
Cũng may.
Lão Trương đã có đóng góp, hơn nữa còn là đã cống hiến rất lớn, lớp phòng ngự của Hào Trư, gần như là bị anh ta dùng sức của bản thân phá vỡ, công việc tiếp theo, đã dễ dàng hơn nhiều rồi.
Năm cái đuôi của Bạch Hồ đồng thời mở rộng ra, một hư ảnh màu trắng từ trên người bắt đầu lớn lên, sau đó đánh thẳng xuống, móng vuốt của cô ta trực tiếp chụp về phía cái đầu của Hào Trư.
Vị trí này.
Mới vừa rồi đã bị lão Trương mở hộp sọ rồi.
Những công kích tiếp theo, chắc chắn đều sẽ xoay quanh điểm này.
- Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm Chính Pháp, âm phong!
Hứa Thanh Lãng cắm cờ lệnh nhỏ mà cậu ta đang cầm trong tay xuống dưới đất.
Những quỷ sai ngang cấp với tiểu loli còn lại cũng lập tức cũng làm theo.
Từng trận âm phong hóa thành lực xé mạnh mẽ bắt đầu điên cuồng đập vào phần đầu của Hào Trư!
Trong mặt đất.
Từng cây dây leo cường tráng xuất hiện, cây dây leo tiết ra chất lỏng có tính ăn mòn khủng khiếp, từng chút một vẫy lên trên đầu của Hào Trư.
- Ầm!
- Ầm!
Chịu mấy tầng công kích.
Đầu của Hào Trư gần như đã bị cắt mất một nửa, phát ra tiếng gào thét đầy thống khổ, lần này, nó thật sự đã bị thương nặng, nhưng cùng lúc đó, một đạo cương khí màu đen bao bọc lấy phần đầu lại, để tránh tiếp tục bị tổn thương thêm nữa.
Thằng bé trai nhanh chóng tiến lên, vọt tới bên cạnh Oanh Oanh, đồng thời quát nhỏ:
- Mượn lực!
Oanh Oanh hiểu ý, một tay nắm lấy cánh tay của thằng bé trai, xoay nửa người, sau đó mượn lực tác động lên người thằng bé trai.
- Vèo!
Tiếng xé gió truyền tới.
Thằng bé trai giống như mũi tên rời cung, nhanh chóng đập về phía Hào Trư.
- Ầm!
- Rắc rắc!
Sức mạnh của hai con đại cương thi, cộng thêm độ cứng từ thể chất của cương thi.
Giống như đạn đại bác mạnh nhất trong thời kì chiến tranh.
Gắng gượng đập vỡ lớp phòng ngự trên đầu Hào Trư.
Hai tay thằng bé trai bắt pháp quyết.
- Âm Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, PHÁ...!
- Ầm!
- A a a a a a! ! ! ! ! ! ! !
Đầu Hào Trư hoàn toàn vỡ ra.
Hóa thành một khe hở màu xanh.
Mà nhục thân đã ngưng tụ trước mặt bọn họ, thì ngay trong khoảnh khắc đó đã hóa thành cát bụi.
- Yesss!
Luật sư An vung nắm đấm một chút.
Thoải mái.
Săn giết thành công một con hung thú từ thời Thượng cổ, thành tựu cả đời bừng sáng!
Mặc dù là một con heo.
Mặc dù chỉ là một phần bổn nguyên.
Mặc dù chỉ là một phần của một phần bổn nguyên.
Nhưng nếu trong cuộc sống quá để ý đến tiểu tiết còn có thể sống thoải mái được sao?
- Anh ngay cả chiêu này cũng dạy anh ta, anh không sợ âm ti sẽ truy cứu trách nhiệm sao?
Đứa trẻ sơ sinh trên lưng luật sư An mở miệng nói.
- Tôi thích, anh quản được tôi sao?
Nói xong.
Tay luật sư An chỉ tới đám ánh sáng màu xanh biếc trôi nổi ở giữa không trung, giễu cợt nói:
- Thứ đồ chơi này, vẫn là chúng tôi dựa vào sức của bản thân mà đánh được, người của âm ti ở đâu? Ăn shit đi?
Thừa cơ hội lúc luật sư An đang nghiện đấu võ mồm.
Cái đuôi của Bạch Hồ bỗng nhiên cuốn một cái, câu lấy đám ánh sáng màu xanh biếc dầy đặc kia, sau đó tung người nhảy một cái, nhanh chóng đi tới trước mặt Châu Trạch, cung kính cúi đầu.
Dịu dàng quyến rũ nói:
- Ông chủ, đồ ăn đặt hàng của anh.
- … - Luật sư An.
- Mặc dù đang treo ở trên lưng anh, nhưng tôi lại có thể tưởng tượng ra nét mặt hiện tại của anh, đoán chừng thật sự không khác gì ăn shit cả.
Luật sư An nghe vậy.
Thở dài một hơi.
Rất là ưu sầu hỏi:
- Anh nói xem, cái con hồ ly này, con mẹ nó cũng là họ răng nanh* sao?
(họ răng nanh (Canidae) bao gồm 13 chi và 36 loài răng nanh, bao gồm chó, chó sói, cáo,…)
Bạn cần đăng nhập để bình luận