Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1568: Thông gia (1)

- Khập khiễng được, khập khiễng thì tốt, khập khiễng thì có thể yên ổn ở nhà chờ sinh con rồi.
Ngược lại thì tâm trạng của đứa bé trai lại không tệ.
Vốn dĩ kế hoạch là bản thân tự đi đánh gãy chân nó, hiện tại rất tốt, chân bản thân cũng đã khập khiễng, còn có thể đánh giá tiên tiến gì nữa chứ.
Bất kể như thế nào, ảnh gia đình của nhà họ Trương qua các đời bị thế bằng đồng phục thực sự quá nhiều rồi, những đời sau, có thể bảo đảm được người nào thì hay người đó đi.
Cả nhà trung liệt, nghe qua rất khiến người ta hâm mộ, cũng rất vang dội và rung động.
Nhưng mà.
Đến đây, đến đây, đến đây nào.
Cơ hội vinh quang này cho các người đấy.
Các người có dám nhận hay không?
- Được rồi, đợi sau khi Tiểu Phong tỉnh lại thì mấy người mới vào thăm đi, hiện tại đừng làm phiền cậu ta nghỉ ngơi.
- Cứ vậy đi, cám ơn ông chủ.
- Ông chủ vất vả rồi, ông chủ vất vả rồi.
...
Chạng vạng, đầu tiên là những đồng nghiệp ở cục cảnh sát đã đến thăm Tiểu Phong, nhưng đều bị lão Trương lấy lý do người bị thương cần phải nghỉ ngơi, mà trực tiếp đuổi đi rồi.
Cuối cùng là một nhóm người bên nhà của vị hôn thê của Tiểu Phong tới thăm.
Mấy người này thì lão Trương thật sự không cách nào đuổi đi được.
Đúng lúc này Tiểu Phong cũng vừa tỉnh lại sau khi hết thuốc gây mê, Châu Trạch tới lại kiểm tra tình hình một lúc nữa, sau khi thấy đã không còn vấn đề gì nữa, lại đi ra.
Vị hôn thê của Tiểu Phong rất cao, rất xinh đẹp, lúc trước, hình như Châu Trạch còn nhớ là có ai đó đã nói qua rằng bạn gái của Tiểu Phong cũng học trường cảnh sát, thoạt nhìn, có vẻ là thông tin sai lệch rồi.
Quả nhiên, Châu Trạch hút thuốc ở bên cạnh một lúc, coi như là đã hiểu, vị hôn thê học truyền thông, hiện tại đang đi làm ở đài truyền hình địa phương của Thông Thành, làm người dẫn chương trình.
Điều kiện gia đình cô ấy không tệ, cha mẹ mở một trang trại chăn nuôi rất lớn.
Ngược lại thì tình tiết máu chó phiên bản người thực cũng không xảy ra, xem ra là quan hệ của Tiểu Phong và vị hôn thê thực sự rất tốt, cô gái ở bên ngoài khóc rất lâu, cha mẹ nhà gái cũng không chê con rể còn chưa “qua cửa” mà đã bị cà nhắc, ngược lại còn chủ trương nói đợi sau khi Tiểu Phong khôi phục thì sẽ lập tức tổ chức hôn lễ.
Sau khi cha vợ biết được tình huống của con rể, ngược lại cũng buông lỏng tâm trạng hơn, kéo tay lão Trương nói, trong hôn lễ, Tiểu Phong cứ việc chống nạng lên, người thân bạn bè tới dự đều biết đây là bởi vì chuyện công cho nên mới bị thương, rất có mặt mũi đấy!
Mẹ vợ cũng ở bên cạnh điên cuồng gật đầu.
Nhà bọn họ, không thiếu tiền, cho nên ở trong lúc chọn con rể cũng không quá chú trọng đến điều kiện gia đình của đàng trai.
Đương nhiên, thật ra nền tảng gia đình nhà lão Trương cũng không đến mức đó.
Chỉ là trên phương diện gia phả, thì có chút thảm.
Nhưng đạo lý của chuyện này thì giống như lúc nhà họ Lâm chọn Từ Nhạc qua cửa làm con rể lúc trước vậy.
Mẹ ruột của Trương Phong thường xuyên ở nước ngoài, cha hy sinh, người này làm con rể nhà mình, nhà mình thì xem cậu ấy như con ruột mà đối xử, há chẳng phải là thật sự thu hoạch được một đứa con trai sao?
Nghe đến đó, thật ra thì khiến cho Châu Trạch có chút dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy bậc phụ huynh của bên đàng gái thật sự rất thú vị, dĩ nhiên, tư tưởng giác ngộ cũng thật sự rất cao.
Lão Trương thân là lãnh đạo, trên thực tế lại là cha, cho nên vẫn luôn rất tận tâm mà trò chuyện với cha mẹ đàng gái.
Đứa bé trai ngồi ở bên cạnh, chẳng qua chỉ nghe, mà không hề chen miệng.
Đây không phải là chuyện của cùng một thế hệ, chuyện đã cách ông ta mấy thế hệ, ông ta cũng sẽ quan tâm một chút, chứ không nói lời nào, chút quy tắc này thì lão tổ tông vẫn hiểu.
Bình thường hùng hùng hổ hổ thì không có vấn đề, đến lúc mấu chốt vẫn phải để ba cho đứa nhỏ xử lý.
Châu Trạch đi ra khỏi tiệm thuốc.
Đèn đường đã sáng lên.
Đối với một khu phố thương mại mà nói, lúc này, dương như nó chỉ mới vừa tỉnh lại, đang sắp để lộ ra sức sống thịnh vượng của nó.
Đậu ở cửa là một chiếc Porsche, không phải là xe của tiệm sách.
Lúc Châu Trạch đi tới, vừa đúng lúc luật sư An đi ra.
- Ông chủ, cái đó...
Luật sư An ngập ngừng muốn nói lại thôi.
- Làm sao?
- Cha mẹ vợ của anh tới.
- ... - Châu Trạch.
Ba Lâm mẹ Lâm tới, sau khi gặp được Châu Trạch, hai người già lộ ra vẻ rất khách khí.
Oanh Oanh bưng nước trà lên, Châu Trạch đang ngồi mặt đối mặt với bọn họ.
Mẹ Lâm lại càng mập hơn, chuyện mập ra vào thời trung lão niên, thật ra thì cũng không phải là độc quyền của người phương tây.
Ba Lâm thì bởi vì lúc trước trải qua trọng bệnh, nên cho dù khôi phục không tệ, nhưng vẫn có vẻ gầy đi rất nhiều.
Vào giờ phút này.
Châu Trạch đã không còn là Từ Nhạc khi vừa tá thi hoàn hồn lúc trước nữa rồi.
Hai người già cũng không còn hùng hổ dọa người như năm đó nữa.
Con người, đúng là sẽ thay đổi.
- Ba biết, mặc dù con và Vãn Thu đã ở riêng, nhưng vẫn chưa ly hôn, ba cũng biết, trong lòng con gái của ba có con, nếu không…
Ba Lâm muốn đưa tay chỉ sang tiệm thuốc ở bên cạnh, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nhắc tới.
- Có chuyện gì?
Châu Trạch đặt ly trà xuống đi thẳng vào vấn đề.
- Chuyện của Vãn Thu, gần đây ba mẹ cũng mới biết, đứa nhỏ này, lừa gạt chúng ta thật vất vả mà.
Châu Trạch biết.
Hai người già này trở nên mềm mại như vậy, đoán chừng là phát hiện sự thực bác sĩ Lâm bị phơi nhiễm nghề nghiệp rồi đi.
Thật ra thì, chuyện này cũng không gạt được bao lâu, dù sao ba Lâm cũng xuất thân từ trong hệ thống y tế, trên một phương diện nào đó thì bản thân ông cũng là người có quyền rồi, cho dù là mấy năm trước đi theo đường hành chính tương đối nhiều, nhưng ánh mắt hay kiến thức cơ bản cũng với độ nhạy cảm thì vẫn còn ở đó.
Sau khi bác sĩ Lâm bị HIV, đừng nói tới chuyện tiếp tục lên bàn mổ làm phẫu thuật, ngay cả bệnh viện của mình cũng không tiện đi lại, chuyện này mà còn có thể lừa gạt được, mới thật sự là gặp quỷ đó.
Vốn dĩ, dường như là bởi vì sự thất bại trong cuộc hôn nhân sắp đặt của mình, lại chọn tên súc sinh “Từ Nhạc” này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận