Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 410: Tam quan của cảnh sát Trương... sụp đổ

Đần độn.
Chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều đang đau đớn.
Như có từng cây châm một.
Châm từ đầu mãi cho đến lòng bàn chân, không ngừng kích thích bản thân mình. Mỗi động lần cử động đều giống máy móc thối nát lâu đời một lần nữa bị cưỡng ép sử dụng.
Rất khô chát.
Rất khó chịu.
Mở mắt ra.
Trong tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Mấp máy môi dưới mấy lần.
Miệng khát quá.
Rất muốn uống nước.
Ánh mắt quét về phía tủ đầu giường, tìm kiếm nơi có thể xuất hiện nguồn nước.
Nước.
Có nước.
Nơi đó có một ly trà.
Đưa tay tới, cầm ly trà lên, mới vừa bưng ly trà lên…
Chỉ cảm thấy đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn.
Ly trà tuột khỏi tay.
Rơi xuống.
- Choang...
Ly trà rơi xuống đất, mà người cũng lăn từ trên giường xuống đất.
- Hí...
Đau quá...
Cảnh sát Trương đau đến mắt trợn trắng nhưng vẫn gắng gượng bò lên, thống khổ trên người cũng đang từ từ yếu đi, giống hệt như mới vừa trải qua giai đoạn khắc phục.
Đây.
Là nơi nào?
Không phải bệnh viện.
Cũng không phải trong nhà.
Lại không giống như khách sạn.
Rốt cuộc.
Đây là nơi nào?
Hay.
Đây là một giấc mộng?
Đầu óc, đau quá...
- Sát sát sát sát sát... ...
Ngoài cửa.
Truyền đến tiếng bước chân.
Cảnh sát Trương theo bản năng cầm lấy cái ly trên đất, cầm trong tay.
- Ken két...
Cửa bị mở ra.
Lão đạo đi đến, vừa đi vào phòng vừa lẩm bẩm… tên luật sư chó má kia thật giỏi sai người khác, còn muốn bần đạo lên tầng lấy hợp đồng xuống giúp anh ta.
- Còn nói cái gì mà muốn tiến hành cải cách cho phòng sách, không nuôi người rảnh rỗi… Con mẹ nó, trong phòng sách người rảnh rỗi nhất không phải cái vị cả ngày thích ngồi ở nơi ấy phơi nắng sao...
Ngay sau đó.
Chỉ nghe "vèo" một tiếng,
Cái ly trực tiếp đập trúng đầu lão đạo.
- A! ! !
Lão đạo che mặt ngồi chồm hổm xuống.
Đau quá.
Đau quá.
Mặt mày hốc hác!
Bần đạo còn chưa cưới vợ con đâu! ! !
Thật ra, hiện tại sức lực của cảnh sát Trương không mạnh, nếu như anh ta đủ sức, chắc chắn anh ta sẽ không chỉ ném đơn giản vậy mà anh ta sẽ trực tiếp cầm ly lên đập thẳng vào mặt. Hơn nữa cho dù lần này anh ta có ném lý đi, nhưng lực ném cũng không quá lớn.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, mặt là vị trí rất yếu đuối, cho dù lực đánh lên không quá nặng cũng khiến người ta đau đớn, nhất là khi va vào mũi.
- Đau chết đi được! Đau chết đi được! Đau chết đi được! ! ! !
Lão đạo không ngừng hô lên.
Lúc này.
Ngoài cửa lại xuất hiện bóng dáng một người khác.
Trương Yến Phong theo bản năng nhào tới, tuy thân thể anh ta mới vừa thức tỉnh, vẫn có chút suy yếu như trước, nhưng bản năng của lão cảnh sát hình sự khiến anh ta làm ra những phản ứng theo bản năng thế này.
- Bốp!
- Bốp!
- Bốp!
Ba đòn tiến công của Trương Yến Phong đều bị đối phương dùng một tay tùy ý hóa giải.
Ngay sau đó.
Cái tay kia nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Trực tiếp đẩy trúng lồng ngực Trương Yến Phong.
- Rầm!
Cả người Trương Yến Phong bay rớt ra ngoài, đụng lên trên vách tường, sau đó lại suy sụp rơi xuống đất, vừa lúc rơi xuống trên giường.
- Tách!
Luật sư An mở đèn.
Trong phòng lập tức sáng sủa.
Trương Yến Phong không nhận ra luật sư An, nhưng anh ta lại quen biết lão đạo che mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Ách...
Trong lúc nhất thời.
Trương Yến Phong ý thức được.
Dường như vừa rồi bản thân mình đã làm sai điều gì.
Lão đạo ngẩng đầu.
Trợn mắt trừng trừng mà nhìn chằm chằm Trương Yến Phong.
- Lần thứ hai, lần thứ hai, lần thứ hai! ! ! !
Lão đạo rống giận.
- Con lừa ngốc có thể chịu nhưng bần đạo không thể nhẫn nhịn!
Nói xong.
Lão đạo quơ lấy cái chổi mình vừa thả bên cạnh cửa lên, chuẩn bị đi tới làm thịt Trương Yến Phong một trận.
Mặc kệ có phải anh mới vừa thức tỉnh hay không.
Mặc kệ anh có phải anh hùng hay không.
Này thì bắt nạt tôi hai lần này!
Luật sư An nhẹ nhàng đưa chân, đẩy lão đạo một chút.
Cả người lão đạo bay rớt về phía trước.
Đầu đụng lên trên vách tường, cũng ngã thẳng xuống giường, chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm.
- Ông... ... không sao chứ?
Trương Yến Phong nhìn lão tỏ ý hỏi.
- Nếu anh đã tỉnh, xuống phòng sách gặp ông chủ với tôi đi.
Luật sư An chỉ chỉ Trương Yến Phong.
Ông chủ?
Là vị kia sao?
Trương Yến Phong đứng lên, đi theo phía sau luật sư An xuống tầng. Hình như anh ta đã nhớ ra điều gì đó, bản thân mình tới nhà trẻ đàm phán, sau đó mình chỉ nhớ ngọn lửa thật mạnh, thật nóng...
Là Châu Trạch đã cứu mình sao?
Trương Yến Phong vỗ đầu, sửa sang lại suy nghĩ của mình.
Xem ra.
Bản thân mình lại thiếu Châu Trạch một nhân tình.
Còn là nhân tình không dễ trả.
Nếu thật sự không còn cách nào nữa, mình chỉ có thể làm bằng lái xe giúp Châu Trạch.
Dù sao thì không phải Châu Trạch không có bằng lái, Châu Trạch biết lái xe, mặc dù chuyện này không phù hợp quy củ, nhưng quy củ chỉ dùng cho người sống, đúng không?
Châu Trạch không phải người sống.
Trong lúc xuống cầu thang, luật sư An mở miệng hỏi: - Anh đang suy nghĩ gì vây?
- Không suy nghĩ gì.
- Ha ha.
Luật sư An nở nụ cười, dường như đồng chí cảnh sát vừa tỉnh lại này còn chưa ý thức rõ được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Dưới tầng.
Ông chủ Châu đang uống cà phê, vừa lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Bất Khởi xuống, ah… còn có lão Trương cùng theo xuống sau lưng anh ta.
- Tỉnh rồi sao lão Trương.
Châu Trạch chào hỏi.
- Ừm, tỉnh rồi, cảm ơn anh.
Trương Yến Phong đi tới, thực ra anh ta không thích thiếu nhân tình của người khác, bởi vì anh ta là cảnh sát, người bình thường thì không sao, nhưng anh ta là cảnh sát, đôi khi cảnh sát là không thể nói tới nhân tình.
- Anh thi bằng lái chưa? - Trương Yến Phong hỏi.
Anh ta có chút mất tự nhiên, hơn nữa cũng có chút bất an. Anh ta muốn về nhà hoặc tới phòng làm việc trong cục cảnh sát. Không biết vì sao, anh ta thực sự muốn rời khỏi chỗ này.
Cũng bởi vậy, anh ta quyết định tạm thời giúp Châu Trạch một việc bản thân đủ khả năng, xem như trả bớt một chút nhân tình. Về phần nhân tình còn lại, đợi sau này hãy nói đi.
- Còn chưa, gần đây bận việc.
Châu Trạch trả lời.
Vội vàng uống trà.
Vội vàng phơi nắng.
Vội vàng ôm nữ bộc ngủ.
Thực sự là cuộc sống phong phú lại bận rộn.
- Tôi đi làm giúp anh, vấn đề không lớn, nhưng sau ngày khi anh lái xe nhất định phải cẩn thận một chút. Cứ như vậy đi, tôi về bót cảnh sát trước nhìn xem. Đúng rồi, tôi đã hôn mê bao lâu rồi?
- Ba bốn ngày. - Châu Trạch trả lời.
- Vậy tôi phải nhanh trở về đây.
Trương Yến Phong đi về phía cửa, đẩy cửa phòng đọc sách ra.
Bên ngoài phòng sách có một ông cụ đang đứng, khom người, Trương Yến Phong mở cửa vừa lúc khiến ông lão bị ngã.
Thật ra ông lão không bị đụng ngã.
Nhưng cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.
Trương Yến Phong tưởng động tác mở cửa của mình quá lớn, hù ông lão kia té ngã, anh ta lập tức ngồi chồm hổm xuống, chuẩn bị đỡ ông lão kia đứng lên.
Anh ta là cảnh sát.
Không phải sợ khi đỡ ông lão dậy.
Ah.
Nói chính xác hơn.
Là anh ta tự cho rằng mình là cảnh sát, cho nên trong lòng không hoảng hốt.
Vậy mà.
Lá gan ông lão lại không nhỏ như vậy.
Tới lúc này rồi, cho dù có nhát gan cũng không có ý nghĩa gì.
Ông lão không bị hù vì Trương Yến Phong bỗng nhiên mở cửa.
Mà ông lão bị bản thân Trương Yến Phong hù.
Lúc này.
Trương Yến Phong lại có thể ngồi xổm xuống muốn đỡ ông lão.
Càng khiến ông lão sợ đến cả người không tốt, hết sức lo sợ quỳ xuống dập đầu với Trương Yến Phong.
- Không thể gánh nổi, không thể gánh nổi, không thể gánh nổi... ...
Trương Yến Phong ngây ngẩn cả người.
Đây là có chuyện gì?
Luật sư An đứng bên cạnh Châu Trạch nhìn tình cảnh bên ngoài, có chút bất đắc dĩ nói: "Linh hồn của phần lớn người đều rất yếu đuối, sở dĩ quỷ sai và rất nhiều ác quỷ chạy ra khỏi địa ngục có được năng lực đặc thù, đều có thể lý giải vì biến dị.
Sau khi bị loại hoàn cảnh trong địa ngục kích thích, hoặc dằn vặt, dẫn đến cường độ linh hồn tăng lên, sinh ra đột biến khác. Chờ khi linh hồn ấy trở lại dương gian tiến vào thân thể, mới hình thành năng lực đặc thù.
Tỷ như tôi, tỷ như Lâm Khả.
Nhưng linh hồn của vị trước mắt này chưa xuống địa ngục, sau khi bị cậu di hoa tiếp mộc, mặc dù thành công nhưng nói thật, anh ta không có năng lực gì, chỉ dựa vào một chứng nhận quỷ sai anh ta vốn không thể làm nổi công việc quỷ sai này. Đối với anh, anh ta không có ích gì.
Châu Trạch lắc đầu: - Tôi chỉ không muốn anh ta chết thôi.
Về phần có tác dụng gì hay không.
Chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của ông chủ Châu.
- Thật tùy hứng. - Luật sư An bĩu môi.
Ông lão bò vào phòng sách.
Trương Yến Phong đi theo phía sau ông lão.
- Ông ta bị sao vậy? - Trương Yến Phong chỉ vào ông lão, nhìn về phía mọi người trong phòng sách.
Hứa Thanh Lãng xoay người đi chuẩn bị món ăn nguội.
Lúc này, lão đạo dán băng dán cá nhân trên mặt cũng qua đây thân thiết lôi kéo ông lão, bắt đầu trò chuyện vấn đề giáo dục con trai con gái.
Tỷ như con trai của ông có hiếu thuận không?
Con gái của ông có hiếu thuận không?
- Đây là có chuyện gì?
Trương Yến Phong hỏi lần nữa.
Châu Trạch nhìn Trương Yến Phong, rất bình tĩnh nói: - Ông ta không phải người.
- Không phải người?
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu: - Là một con quỷ.
- Quỷ... ...
Môi Trương Yến Phong mấp máy một chút, ngược lại không phải không thể tiếp nhận. Dù sao anh ta cũng biết chút ít về thân phận của Châu Trạch, mà điều khiến anh ta cảm thấy kỳ quái là một điều khác.
- Vì sao tôi có thể nhìn thấy quỷ?
Đúng vậy.
Vì sao tôi có thể nhìn thấy quỷ?
Hơn nữa.
Quỷ lại có thể chân thực như thế!
- Bởi vì anh đã chết. - Hai tay Châu Trạch chống trên quầy bar, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Trương Yến Phong.
- Tôi cũng... ... đã... ... đã chết?
- Đúng vậy, đã chết.
Trương Yến Phong nuốt một ngụm nước bọt.
Rốt cục anh ta cũng nghĩ tới.
Kết cục ngày đó.
Cùng với hình ảnh sau cùng.
Bản thân mình đánh bay kẻ bắt cóc ra ngoài cửa sổ.
Kẻ bắt cóc đốt xăng lên trên người.
Sau đó mình và kẻ bắt cóc cùng nhau bốc cháy.
- Tôi đã chết rồi sao... ...
Trương Yến Phong tựa trên khung cửa, ngồi xuống.
Anh ta không vì nghe được tin bản thân đã qua đời mà đập trời đập đất.
Trên thực tế, khi anh ta đi đàm phán với kẻ bắt cóc.
Anh ta đã từng gọi điện thoại cho Châu Trạch, hỏi Châu Trạch vấn đề sau khi chết đi.
- Bọn nhỏ trong nhà trẻ và các giáo viên đâu?
- Bọn họ đều được cứu, trong sự cố lần này, trừ anh ra đi vinh quang, những người còn lại đều không bị sao cả.
Trương Yến Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chết giá trị.
Không lỗ.
- Thật ra, cảm giác sau khi chết lại rất chân thật.
Trương Yến Phong nhìn hai tay của mình.
Còn nhéo nhéo cánh tay của mình.
- Cảm giác không khác gì khi còn sống cả.
- Anh có thể nhìn nhìn bên trái của anh. - Châu Trạch nói xong, lấy ra hai miếng bông.
- Bên trái?
- Chính là cửa thủy tinh bên trái, nhìn kỹ một chút. - Nói xong câu đó, Châu Trạch nhét hai miếng bông vào lỗ tai bản thân mình, sau đó bưng ly lên, nhấp một ngụm cà phê.
Trương Yến Phong nhìn thủy tinh.
Nhìn thấy thủy tinh phản chiếu ra ảnh ngược gương mặt mình.
Đây là một gương mặt xa lạ.
Anh ta tự tay.
Đưa lên mặt, sờ sờ.
Cái vị trong thủy tinh cũng làm ra động tác giống mình như đúc.
Sửng sốt mười giây đồng hồ.
Rốt cục Trương Yến Phong cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Vị lão cảnh sát hình sự ngang dọc giới cảnh sát hai mươi ba mươi năm, vào lúc này.
Anh ta nghe được tiếng tam quan của bản thân mình triệt để sụp đổ.
Đồng thời.
- A a a a a a a a a a! ! ! ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận