Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 724: Đốm sao đốt đèn!

Là cánh tay trái của mình bị con đỉa cắn vài phát, mới đầu không phát hiện, dừng lại gạt xuống, rớt ra vài con hút đến phình to cỡ hai đốt ngón tay.
Cánh tay trái bây giờ còn tê mỏi, tay phải chống gậy gỗ.
Anh sợ khi lại giơ tay lên chào, bản thân sẽ ngã sấp mặt xuống, ngã xuống rồi sẽ không đứng lên được.
Chờ khi anh tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau truyền đến ba tiếng súng.
Binh lính đã hành quân bên cạnh đều quay đầu nhìn lại.
Là ba binh lính kia giơ súng tự vẫn.
Mọi người bắt đầu theo bản năng tăng nhanh tốc độ, tuy rằng vẫn đi rất chậm, nhưng còn nhanh hơn trước một chút, bởi vì người còn sống rõ ràng, tiếng súng có thể hấp dẫn quân Nhật đuổi tới.
Thật ra.
Ngay từ đầu.
Người Nhật Bản thật sự đuổi theo.
Giống như bọn họ chạy đuổi theo sau mông người Anh ở Myanmar.
Nhưng núi Dã Nhân này lại thật công bằng.
Theo thời gian trôi đi, theo mọi người đi sâu vào, người Nhật Bản đuổi theo cũng càng ngày càng ít
Cũng không biết lại đi được mấy ngày.
Cũng không biết lại tiếp tục đi được về phía trước bao xa.
Tiềm lực của con người có thể rất lớn.
Nhưng nhân định thắng thiên cũng không thể coi là thật.
Châu Trạch biết, mình nóng lên, rất có thể bị sốt rét.
Anh lại chống đỡ một ngày.
Cuối cùng.
Anh thật sự đi không nổi.
Dựa vào trên một cây to.
Ngồi xuống.
Anh rõ ràng.
Chỉ cần vừa ngồi xuống.
Sẽ không đứng lên nổi nữa.
Anh ngẩng đầu lên.
Anh hiện giờ thật bình tĩnh.
Không có sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Thậm chí trong lòng còn chờ mong tử vong mau buông xuống.
Kết thúc tất cả cực khổ của bản thân.
Bên cạnh có một binh lính giọng Hồ Nam khàn khàn kêu binh lính bên cạnh đã không còn động nữa:
- Đứng lên đi... ... đứng lên đi... ... đừng dọa tôi, đã nói cùng nhau về nhà mà, về nhà, về nhà...
Về nhà...
Về nhà à...
Trong đầu Châu Trạch bắt đầu hiện ra hình ảnh Thông Thành, hiệu sách, phố nam, sofa, nhưng rất nhanh, lại biến thành nông thôn non xanh nước biếc, rất quen thuộc, lại thật xa lạ.
Cái nào.
Mới là nhà?
- Tôi không xong.
Châu Trạch hơi sửng sốt, dùng giọng nói khàn khàn yếu ớt hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi thật sự không xong rồi, tôi không đi ra được, rất nhiều rất nhiều người, cũng không còn đi ra ngoài được.
- Anh rốt cuộc là ai? Ai đang nói chuyện với tôi?
- Chúng tôi rất lạnh, rất lạnh...
- Đầu tôi đau quá...
Châu Trạch rất thống khổ, đầu đau quá.
- Chúng tôi muốn về nhà, về nhà...
- A a a!!!!
Châu Trạch hét thảm lên.
- Xin anh, mang tôi, mang chúng tôi.
- Mang chúng tôi.
- Về nhà đi.
Về nhà.
Về nhà.
Về nhà...
- Ông chủ? Ông chủ?
Luật sư An nhìn ông chủ nhà mình ở trước mặt đang chậm rãi mở mắt ra, nhưng anh gọi ông chủ vài lần đều không hề phản ứng lại, chỉ môi mấp máy, ánh mắt mang theo mê man thật sâu.
Bất cứ người nào trong khoảng thời gian ngắn bị truyền vào một lượng hình ảnh ký ức dài đến nửa tháng đều sẽ như vậy, thậm chí sẽ càng không chịu nổi.
Người bình thường sau khi tỉnh mộng còn phải ngây ngốc hồi lâu, huống chi giấc mộng này của Châu Trạch có thể xem như là ác mộng trong ác mộng.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Hứa Thanh Lãng khởi động kết giới trận pháp.
Tất cả bóng đen bay về đây đánh tới.
Chỉ cần đụng vào đã nhanh chóng bị đánh bay, nhưng chúng nó làm không biết mệt, số lượng đã bắt đầu biến thành ngày càng nhiều.
- Lão Chu còn chưa tỉnh sao? Trận pháp của tôi sắp không kiên trì nổi nữa!
Hứa Thanh Lãng bận rộn duy trì trận pháp, không cách nào quay đầu lại nhìn tình huống phía sau.
- Cái này...
Luật sư An lại nhìn vào hai mắt ông chủ, nói:
- Tôi cũng không rõ ràng rốt cuộc anh ấy có tỉnh hay không.
Theo lý thuyết, trên thân đã kết thúc, quân hồn kia cũng đã rời khỏi thân thể Châu Trạch, đây là do luật sư An tận mắt nhìn thấy, ông chủ nên tỉnh lại.
Chẳng lẽ thuốc của Câu Tân kia có hiệu quả quá tốt rồi?
Hay là tâm thần ông chủ nhận lấy tổn thương gì rồi?
“Rầm!”
Một trận khói bụi bốc lên.
Trận pháp vỡ tan.
Chỗ sâu trong hai tròng mắt của Hứa Thanh Lãng bắn ra ánh sáng xanh, từng sợi ánh sáng từ phía sau người phóng thích ra, liên tục đánh bay bảy tám bóng đen, nhìn từ đằng xa giống như có vài đuôi con trăn mọc ra từ trên người anh.
- Thứ đồ này đánh không chết đánh không nát được!
Hứa Thanh Lãng kêu.
Luật sư An cũng đứng lên, hai tay khép ấn:
- Âm ty có thứ tự, vong pháp vô tình, phá!
“Rầm!”
Một loạt bóng đen bị quét bay ra ngoài, nhưng lại nhanh chóng tụ tập lại từ trong màn sương dày, bóng đen này giống như ký sinh tồn tại dựa vào màn sương dày, chỉ cần màn sương dày còn tồn tại, chúng nó sẽ vĩnh viễn không tiêu vong, tuần hoàn lặp lại, sinh sôi không ngừng.
Rõ ràng là tồn tại chưa tính đặc biệt lợi hại mạnh mẽ gì, nhưng tiêu hao dần như vậy, thật đúng là có khả năng con kiến cắn chết con voi.
- Lao ra đi, mang theo ông chủ! Tiếp tục lưu lại đây những đồ chơi này sẽ càng ngày càng nhiều!
Hứa Thanh Lãng kêu.
Luật sư An đưa tay đỡ Châu Trạch lên, thấy Châu Trạch vẫn ngây ngốc mơ hồ, đành vác Châu Trạch lên trên vai mình.
Kêu:
- Oanh Oanh đâu, trước đón cô ấy ra, sau đó cùng đi!
Châu Trạch chỉ cảm thấy mình đang lắc lư không ngừng.
Rất nhiều lần anh muốn tập trung tầm mắt của mình.
Nhưng trước mắt anh, rõ ràng nhìn là sương mù dày, lại biến thành hình ảnh dưới mưa to, mộng và hiện thực đã xảy ra lệch lạc vô cùng nghiêm trọng, anh còn cần thời gian để sắp xếp.
Bóng đen thật sự càng ngày càng nhiều, nhưng cho dù Châu Trạch không hề làm gì cả, có luật sư An và lão Hứa hộ tống, tạm thời còn chưa có vấn đề gì, luật sư An vừa cõng Châu Trạch vừa làm ấn, phối hợp với lão Hứa thanh lý bóng đen bốn phía, đồng thời hai người bắt đầu tiến về phía Oanh Oanh đi tới.
Nhưng mà.
Sương mù dày mờ mịt này, muốn cấp tốc tìm được một người, thật sự là chuyện khó.
“Tinh... ...”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, chờ đón chính là.
Lại là một trận gió to!
Ánh mắt luật sư An liền nheo lại.
Quỳ sát trên mặt đất, cực kỳ thống khổ ôm đầu mình, Châu Trạch vốn được anh cõng trên lưng cũng ngã lật nhào trên đất.
“Khụ... ...”
Lúc trước kêu không tỉnh được.
Nhưng lúc này bị ném ngược lại tỉnh táo hơn chút.
Châu Trạch hơi nghi ngờ nhìn khắp bốn phía.
Sương mù thật dày.
Đây để làm gì?
“Tinh... ...”
“Shh... ...”
Châu Trạch vô cùng thống khổ ôm đầu mình, giống như luật sư An ở bên cạnh.
- Ông chủ, anh đã tỉnh... ...
Trong đôi mắt của luật sư An có tơ máu thật sâu.
- Đây là... đang làm gì...
Châu Trạch cắn răng chống cự lại thống khổ này.
“Tinh... ...”
Thân hình của Hứa Thanh Lãng cũng lung lay sắp đổ, âm thanh kèm theo gió to này, giống như có thể thổi linh hồn của người ta đi, cảm giác cứng rắn xé rách linh hồn ra khỏi thân thể này không thua gì một trận cực hình.
Nhưng mà bởi vì Hứa Thanh Lãng có hải thần dựa vào, tương đương với với một người trong biển lớn ở xa vạn dặm đỡ gió cho anh.
Cho nên cho dù gió lớn chút nữa.
Vẫn có thể kiên trì tiếp.
- Sương này, gió này...
Châu Trạch nhìn bốn phía:
- Sao giống như đã từng trải qua vậy?
- Cửa lớn này, ông chủ anh có ấn tượng không, thu linh hồn vào, roi da kia của anh, lại nhặt được từ đâu.
- A...
“Tinh... ...”
Châu Trạch và luật sư An đều cực kỳ thống khổ cúi đầu.
Lần này.
Kể cả Hứa Thanh Lãng đều ngồi xổm xuống, anh cũng không chịu nổi.
Nhưng mà, sau khi gió nổi lên, những bóng đen trong sương mù dày kia cũng không thấy nữa, giống như chúng nó cũng không thể tồn tại trong gió lớn.
Bốn phía.
Bắt đầu xuất hiện vong hồn.
Phần lớn là dáng vẻ thôn dân địa phương.
Hợp thành một đội ngũ, không để ý đến ai đi qua bên người đám người Châu Trạch, đi tới chỗ bọn họ muốn tới.
Tất cả đều giống như lúc trước đã trải qua khi đi tìm tiểu loli trong núi sâu, lúc đó thôn dân cả thôn đều bị mang đi.
Nếu nói có bao nhiêu nguy hiểm, làm người từng trải mà nói, thật ra cũng không phải rất nguy hiểm, chính là tương đối thống khổ, chắc lát nữa gió này sẽ ngừng lại.
Vong hồn bình thường sẽ bị sương mù dày và gió to này ảnh hưởng, chậm rãi đi về đường về được bố trí ra, nhưng đối với Châu Trạch và luật sư An bọn họ mà nói, còn không đến mức bị câu hồn đi.
Nhưng mà, vì sao sương mù dày lại xuất hiện ở trong này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận