Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 423: Quên...

Editor: Vô Tà
Khiến người ta bất ngờ nhất là, thi thể hoàn toàn bị đốt thành than đen, nhưng quần áo trên người thi thể thậm chí ngay cả đồng hồ đeo tay trên cổ tay, đều được bảo tồn hoàn hảo.
Cũng bởi vậy, có thể đoán được thân phận thi thể một cách rất rõ ràng —— Lý Sâm.
Châu Trạch và Trịnh Cường nhìn một màn này.
Trong lòng đều có chút trầm trọng.
Nếu chỉ là người thường chết đi, vậy mọi người còn có thể tỉnh táo lại.
Nhưng hiện tại quỷ sai bắt đầu chết rồi.
Điều này cũng có nghĩa thân phận của con mồi và thợ săn đã chính thức bị xoay ngược.
Lúc đầu, là bọn họ tụ tập cùng nhau muốn bắt con quỷ kia.
Mà bây giờ.
Thoạt nhìn.
Càng giống như nhóm người mình biến thành con mồi gia nhập vào đây, mà con quỷ kia mới thật sự là kẻ săn thú!
Lý Sâm bị đốt chết, chỉ cần mắt không mù, đều có thể nhìn đi ra.
Nhưng anh ta bị ngọn lửa đố kị tươi sống đốt chết, khi chết còn mang theo dáng tươi cười ấm áp dễ chịu, chuyện này không cách nào quan sát ra được.
- Tôi muốn rời khỏi đây.
Khuôn mặt Trịnh Cường có chút vặn vẹo nói.
Hiện tại thái độ của anh ta đối với Châu Trạch đã khá hơn so với trước kia rất nhiều, bởi vì anh ta rõ ràng, mới vừa rồi, nếu như không phải Châu Trạch cứu anh ta, hiện tại anh ta cũng lâm vào kết cục giống như Lý Sâm.
Chẳng qua mình không bị đốt chết, mà bị biến thành một bộ da bọc xương, tươi sống hút mình thành người khô!
Lúc này, đã có quỷ sai chết rồi, anh ta không muốn chết, cho nên anh ta muốn rời đi.
Thật đúng là.
Đám ô hợp.
Trong lòng ông chủ Châu hận thù nghĩ, sau đó anh lấy di động ra, anh không đi để ý tới Trịnh Cường, mà dự định gọi điện thoại về trong phòng sách kêu mấy người trợ giúp.
Tiểu loli tới mình còn có thể chia sẻ một số mục tiêu oán hận, giúp mình kéo bớt sự chú ý, luật sư An tới… Châu Trạch không biết hạn mức cao nhất của anh ta cao bao nhiêu, nhưng nhất định sẽ có biện pháp.
Thậm chí Deadpool cũng có thể đến.
Kêu một câu "thần nói, phải có ánh sáng".
Chỉ là vừa lấy di động ra, Châu Trạch lại phát hiện vậy mà trong điện thoại không có tín hiệu!
Có thể nói rằng, trong tòa nhà cao tầng, tín hiệu điện thoại sẽ kém đi rất nhiều, nhưng đó chỉ vẻn vẹn là tín hiệu internet không tốt thôi, không thể nào ngay cả tín hiệu mạng dùng để nghe và gọi điện thoại cũng không có.
- Anh còn ở lại nơi này sao? Đúng rồi, anh là quỷ sai bản địa Thông Thành, xin lỗi, người anh em, tôi đi trước.
Trịnh Cường thật sự hơi ngượng ngùng, dù sao người ta cũng vừa cứu anh ta, kết quả hiện tại anh ta lại dự định chuồn đi một mình.
Châu Trạch khoát khoát tay, thật sâu đưa mắt nhìn Trịnh Cường.
Trịnh Cường không để ý tới ánh mắt Châu Trạch, trực tiếp bắt đầu chạy xuống dưới cầu thang.
Anh ta chạy trốn rất nhanh, anh ta muốn rời khỏi giảng đường này, rời khỏi trường đại học này, trở lại hạt khu của mình. Về phần sau đó nơi đây sẽ phát sinh biến hóa gì, chuyện đó không có quan hệ gì với chính mình!
Chỉ có điều, khi anh ta vừa chạy đến tầng hai thì, ở vị trí đầu hành lang thình lình xuất hiện bóng dáng Cổ Hà.
Sắc mặt Cổ Hà rất thâm trầm.
Đứng dưới bóng tối, nhưng thân thể của anh ta lại không cách nào che đậy hoàn toàn, anh ta cũng không có ý định che lấp.
Lặng lẽ.
Cổ Hà bắt đầu đón Trịnh Cường đi lên.
- Vì sao làm thuộc hạ lại luôn không thích nghe lời đây?
- Không thể giúp lãnh đạo.
- Chia sẻ một chút áp lực sao?
Cổ Hà từng bước từng bước đi lên.
Lúc này, trên mặt anh ta đã xuất hiện từng đường vân rõ ràng.
Thậm chí, ở trên người anh ta đã xuất hiện sát khí!
Anh ta trúng độc càng ngày càng sâu.
Trịnh Cường bắt đầu lui về phía sau: - Bộ đầu đại nhân, rốt cuộc hết thảy những chuyện này là thế nào?
- Chuyện gì xảy ra?
Cổ Hà cười cười.
Sau đó dáng tươi cười của anh ta cứng lại.
Bóng dáng anh ta biến mất.
Sau lưng Trịnh Cường trực tiếp xuất hiện bóng dáng Cổ Hà.
Cũng giống như cách anh ta đối phó Nguyệt Nha trước kia, quả thực thủ đoạn giống nhau như đúc!
Lúc này, cảm giác nguy cơ truyền đến.
Phía sau Trịnh Cường xuất hiện từng cây gai ngược, làm ra tác dụng phòng ngự.
Cổ Hà nâng tay lên lại phải buông xuống, nhưng ngay sau đó, anh ta lại xuất hiện trước mặt Trịnh Cường, tốc độ cực nhanh, khiến người khó có thể tưởng tượng!
Gai ngược trước mặt Trịnh Cường còn chưa dài ra.
Chưởng lực của Cổ Hà đã đến!
- Rầm!
Cả người Trịnh Cường bị đánh ra bay ngoài, đập vào trên vách tường cửa hành lang.
Cổ Hà tiếp tục đi lên, vỗ một chưởng xuống trán Trịnh Cường.
Đột nhiên.
Một bóng đen xuất hiện, ngăn cản Cổ Hà.
Thân hình Cổ Hà dừng lại, thu hồi chưởng lực, đồng thời tay kia nắm lại đánh ra.
Bóng đen vốn phòng ngự bàn tay, kết quả Cổ Hà biến chiêu khiến bóng đen có chút trở tay không kịp.
Trên thực tế, rất nhiều chi tiết có thể thấy được, Cổ Hà biết công phu, thứ anh ta dựa vào không chỉ là năng lực đặc thù thuộc về quỷ sai hoặc là bộ đầu.
- Rầm!
Tiếng vang nặng nề truyền đến.
Bóng đen bị một đấm đánh cho liên tục lùi lại rất nhiều bước, phía sau lưng cũng đụng vào vách tường, dựa vào Trịnh Cường.
- Ngươi...
Trịnh Cường nhìn bóng đen bên người.
Anh ta nhận ra.
Bóng đen chính là Châu Trạch mặc một bộ võ giáp thần bí.
Châu Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua, áo giáp nơi bụng mình đã bị đánh lõm xuống, tuy rằng nó còn đang tự động chữa trị, nhưng chỉ thế đã đủ để có thể thấy được rốt cuộc lực đạo của một quyền này đáng sợ tới cỡ nào.
Cường giả bộ đầu kinh khủng như vậy!
Châu Trạch nghiêng mặt qua nhìn về phía Trịnh Cường bên cạnh: - A, anh còn muốn chạy, anh cho rằng anh có thể chạy được sao?
Trịnh Cường lắc đầu, chỉ bộ võ sĩ áo giáp trên người Châu Trạch, hỏi:
- Anh có áo giáp này, vì sao lúc trước khi tôi dùng gai nhọn đâm anh, vì sao anh không triệu hồi nó ra?
Trịnh Cường nhớ kỹ trên người Châu Trạch có vài chỗ bị gai nhọn của mình vô ý đâm ra mấy lỗ kim.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Anh không ngờ tới đã đến lúc này rồi, Trịnh Cường còn hỏi vấn đề như vậy.
Chẳng qua anh vẫn trả lời:
- Bình thường tôi ít dùng cái đồ chơi nhỏ này, nhiều khi chính tôi cũng quên mất bản thân mình lại có thứ này.
Thật ra, kinh nghiệm đối mặt với quỷ sai của ông chủ Châu rất phong phú, thay lời khác đến nói, là kinh nghiệm nội đấu nội háo vượt xa người thường, ông tổ nội chiến!
Trong thời kỳ mình như kẻ lỗ mãng, vô câu vô thúc, thích mở vô song ra trang bức bất kỳ lúc nào cũng được.
Quỷ sai.
Ha ha, chỉ là đồ ăn!
Dã quỷ.
Ha ha ăn!
Thổ địa gia.
Ha ha ăn!
Có đôi khi, ông chủ Châu thật sự rất hoài niệm năm tháng ngu dốt trước kia, khi đó anh cảm thấy mình tựa như một con Teddy, bất kể ngươi là tóc vàng hay là Husky, đều dám đi tới cưỡi.
Nhưng lúc đó sản xuất ra quả đắng là để vị kia được thức tỉnh lại thật sớm, thật sớm, chính như lúc trước vị kia đã nói trong tù.
Chỉ cần hơn nửa năm nữa.
Anh ta có thể hoàn toàn thức tỉnh!
Tất cả đều do trước đây ông chủ Châu không hiểu tiết chế đưa đến.
Nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp, anh đụng tới cái Ngu Ngốc kia.
Có thể ngày tháng còn lại của ông chủ Châu đã tiến vào thời gian đếm ngược.
Có thể viết sách.
Chỉ có điều may là như thế, khi đối mặt với Cổ Hà, Châu Trạch vẫn theo thói quen đưa thay sờ sờ cây bút máy được giấu trong túi áo của chính mình.
Dường như trong đầu anh có thể tưởng tượng được gương mặt giống mình như đúc bị phong ấn bên dưới mặt nước kia.
Đang cười đắc ý.
Đang đợi mình gào to tên anh ta.
Chờ đợi mình chủ động mở phong ấn.
Kêu anh ta!
Nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng, Châu Trạch sẽ không thử mở phong ấn kia ra nữa. Anh vốn còn thời gian nửa năm, không thể khiến bản thân mình chế tạo một chút, biến thành chỉ còn thời gian ba tháng.
Sau đó lại chế tạo một chút, biến thành hơn một tháng.
Một tháng sau chết và lập tức chết, thực ra khác nhau cũng không phải là rất lớn.
Cổ Hà hơi nghiêng đầu, sợi đen đã bắt đầu thuận theo cổ anh ta tràn ngập xuống. Thoạt nhìn Cổ Hà lúc này càng giống một con rối gỗ hơn.
Mà những sợi đen kia thì như thể sợi tơ trên người con rối, đang điều khiển nhất cử nhất động của anh ta.
Sau khi tham niệm trong nội tâm đã hoàn toàn bị kích thích ra.
Rất nhiều thứ.
Cũng đã không phải do chính anh ta khống chế quyết định nữa.
Đột nhiên.
Vẻ mặt Cổ Hà lần thứ hai cứng lại.
Con ngươi Châu Trạch co rút mạnh.
Trịnh Cường bên người cũng kêu lên một tiếng cẩn thận!
Ở vị trí chính giữa hai người, bóng dáng Cổ Hà xuất hiện, phân biệt ra quyền đánh cả hai người cùng một lúc.
Có phòng bị, ngược lại không đến mức bị anh ta đánh tới quá mức chật vật.
Hai tay Châu Trạch ngăn cản trước người, chống đỡ một quyền này.
Mà Trịnh Cường càng ỷ vào gai ngược trong lòng bàn tay mình, đối bính một quyền với Cổ Hà.
Trong lúc nhất thời, nắm tay Cổ Hà máu thịt be bét, phía trên còn lưu lại không ít gai ngược.
Nhưng ngay sau đó, anh ta trực tiếp ném phía sau lưng mình cho Trịnh Cường, ngược lại chuyên chú tấn công Châu Trạch.
Có lẽ.
Dưới cái nhìn của Cổ Hà.
Cả người Trịnh Cường quá mức đâm tay, quá cứng rắn, vẫn là Châu Trạch dễ đối phó hơn.
- ... ... - Châu Trạch.
Đồng thời, Cổ Hà còn gọi nói: - Anh có thể đi, tôi không ngăn cản anh.
Đây là dự định vây tam khuyết một, thả Trịnh Cường một con đường sống.
Cũng may, lần này Trịnh Cường không tiếp tục vờ ngớ ngẩn, lúc này anh ta liên thủ với Châu Trạch, chí ít còn có một chút hy vọng chống cự. Anh ta cũng không khờ dại tin tưởng Cổ Hà sẽ thực sự bỏ qua cho anh ta, cho dù lúc này Cổ Hà thật lòng, anh ta cũng không dám đánh cuộc!
Nếu như Châu Trạch cũng bị đánh ngã, bị anh ta giải quyết, chỉ còn lại một mình mình, đến lúc đó, ngay cả cơ hội chống cự bản thân mình cũng không còn.
Liên tục ba quyền.
Nhanh đến Châu Trạch chỉ có thể tươi sống ỷ vào áo giáp chống đỡ.
Ngay cả dùng móng tay cũng không có năng lực phản kích.
Hơn nữa chiêu thức của Cổ Hà càng giống như thuật liên kích trong võ thuật, một khâu thủ sẵn một khâu, hoàn toàn không để cho Châu Trạch có cơ hội buông lỏng thở dốc.
Đây là hạng người thật sự biết công phu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận