Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 279: Anh em tình thâm (1)

Ông chủ nhã nhặn nhìn thoáng qua nhân viên của mình, lắc đầu, sau đó lại làm ra thủ thế “mời” với Châu Trạch, ra hiệu cho Châu Trạch có thể đi vào trò chuyện.
Nữ nhân viên ở bên cạnh khẩn trương tới mức hai tay nắm chặt góc áo của mình, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra. Hiển nhiên cô ta đã sợ lắm rồi, không phải cô ta sợ Châu Trạch, mà cô ta sợ ông chủ của mình.
Châu Trạch đi vào bên trong phòng kế.
Có rất ít quán cà phê Internet cố ý mở thêm một phòng làm việc như thế này, phần lớn quán đều ước gì có thể ép khô tới chút không gian cuối cùng, có thể sắp xếp nhiều thêm một máy tính thì sắp thêm một máy tính, có thể làm thêm một ghế lô thì cứ thêm một ghế lô. Về phần nhân viên của tiệm sẽ nghỉ ngơi ở đâu, có thể qua loa thì cứ qua loa.
Hơn nữa, phòng làm việc lại còn rất rộng rãi, bên trong còn có một gian phòng, hẳn là phòng ngủ, phòng khách có sô pha còn có bàn công tác. Thảm có dạng tranh thủy mặc, bức tranh được bố cục theo kiểu nước đang chảy từ trên cao xuống. Khi mình giẫm lên trên, phảng phất như bản thân đã bước chân vào núi Trường Bạch và Hắc Long Giang.
Trên vách tường có treo tranh chữ, bên trong còn có đề chữ của mấy danh gia mà ngay cả một người không hiểu biết nhiều về tranh chữ như Châu Trạch cũng có chút ấn tượng, không biết đây là tranh thật hay giả nữa.
Nhưng... hẳn là thật, dù sao thì nếu đối phương đã có đủ sức mở tiệm cà phê Internet ở nơi như Phố Nam này, hơn nữa lại còn có thể xây dựng một không gian làm nơi nghỉ ngơi rộng lớn xa xỉ như vậy.
Hiện tại ánh mắt của Châu Trạch khi nhìn vị này, đã có thêm phần giống với ánh mắt của đám người lúc trước nhìn mình.
Trong khu phố thương nghiệp hoàng kim nhất thành thị lại mở một phòng đọc sách nhất định sẽ lỗ vốn.
Ừm.
Khẳng định ông chủ này "thâm bất khả trắc", chí ít cũng là người rất có tiền.
Đối phương rót trà chủ động bưng tới.
- Mời ngồi.
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế sa lon, có thể nói lần này anh tới là tới để hưng sư vấn tội, nhưng trên thực tế khuynh hướng lại không nặng như vậy.
Bất kỳ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng khó tránh khỏi mang theo một số tình cảm chủ quan, tỷ như Châu Trạch cũng không vừa mắt với người phụ nữ kia lắm. Tuy rằng anh ra tay giúp bà ta lấy con trùng kia đi, nhưng nếu muốn anh tới hò hét đòi công bằng, đòi một lời giải thích hay báo thù… thật không đến mức đó.
- Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không thể quản giáo tốt người của tôi, cũng cám ơn người anh em đã ra tay giúp đỡ, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Nói xong.
Người đàn ông nhã nhặn trực tiếp bóp nát chén trà trong tay.
Sau đó tay phải của anh ta cầm lấy mảnh sứ vỡ, trực tiếp vạch xuống cánh tay trái của mình!
Trong lúc nhất thời.
Cánh tay trái từ vị trí bả vai đi xuống.
Xuất hiện một vết thương đáng sợ.
Máu me đầm đìa.
Châu Trạch cúi đầu uống một ngụm trà, mùi thơm của trà lan tỏa khắp nơi, thấm vào ruột gan.
Giọt máu trên tay đối phương rơi xuống mặt thảm, hội tụ thành một bãi, nhưng đối phương lại giống như không có chuyện gì xảy ra, dùng tay phải nâng gọng kính lên, tay trái rũ xuống. Anh ta đi tới trước mặt Châu Trạch, hỏi:
- Người anh em, lời giải thích này anh thấy thế nào?"
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu vậy là đủ rồi.
Thật ra, dựa theo quan điểm thiện ác của ông chủ Châu, anh không hề có giác ngộ gì mà gặp phải "nhân sĩ đặc thù" làm hại nhân gian nhất định phải "thay trời hành đạo", Châu Trạch cũng không rõ rốt cuộc trên thế giới này có "đạo sĩ Long Hổ Sơn", "đạo sĩ Lao Sơn"… hay không, nhưng anh lại hiểu rõ một điều, cho dù có sắp xếp thế nào, trách nhiệm trừng ác dương thiện, giữ gìn trật tự chính đạo của nhân gian rất khó có khả năng rơi xuống người quỷ sai là anh.
Nhiều nhất.
Nguyên nhân chân chính Châu Trạch khiến tới đây đơn giản là vì trong lúc vô ý, anh phát hiện ra người hàng xóm ngụ ở con phố đối diện có chút không tầm thường, căn cứ vào nguyên tắc kiêng kỵ ngọa tháp chi trắc (1), anh mới muốn sờ tới đáy.
(1) Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hàm thụy: ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon, trong phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.
- Người anh em, xin hỏi nguồn gốc của anh?
Đầu tiên là khiển trách mình một phen.
Sau đó bắt đầu hiểu rõ nội tình.
Đây chính là phương pháp gài bẫy thường gặp trên giang hồ.
Châu Trạch đưa tay chỉ xuống đất.
Ý là tôi chính là nhân viên của địa phủ.
- Ah, thì ra người anh em là trộm mộ, không biết sư thừa của người anh em là môn phái trộm mộ nào?"
- ... Châu Trạch.
- Là tôi đường đột, tôi tên Cừ Minh Minh, nhà cũ của tôi ở Hà Nam, tổ tiên trong nhà vốn làm nghề y.
- Chẳng qua đến đời của tôi, ha ha, tôi thích chơi game, từ khi còn bé tôi đã thường xuyên trốn học, không thích học y thuật lại thích tới tiệm Internet. Cho nên hiện tại tôi rời khỏi nhà ra ngoài mở một tiệm Internet, mà tiệm Internet này tôi đã mở được nửa năm rồi.
- Mặc dù vậy đây cũng là sơ sẩy của tôi, không ngờ gần đây lại có người tàng long ngọa hổ như người anh em đây.
- Tôi còn tưởng rằng anh tới từ Miêu Cương.
- Là vì con sâu trùng kia sao? Thật ra từ xưa đến nay, y cổ không phân biệt, thậm chí ở thời kì càng xa xưa hơn, bác sĩ còn kiêm chức xem bói… nhiều ngành nghề khác, trong bộ lạc được gọi là Vu Sư.
- Hiện tại, con người bị một số bộ phim điện ảnh và truyền hình, bị các tác phẩm văn học ảnh hưởng nên mới cho rằng chỉ có Miêu Cương mới có cổ thuật, đó chỉ có thể nói là do đa số người nhầm lẫn mà thôi.
- Con sâu trùng kia được tôi nuôi nấng từ dược thiện đông y, sau khi xâm nhập vào cơ thể người sẽ thả ra độc mãn tính, khiến công năng của tim gan người bắt đầu rơi vào chu kỳ suy kiệt.
- Tôi cũng không nghĩ tới em gái nhà ta ra tay là ra tay nặng như vậy, đây là sơ sẩy của tôi, hiện tại nghĩ lại không khỏi cảm thấy có chút nghĩ mà sợ. Cũng may có người anh em ra tay mới không tạo thành họa lớn.
Trên thế giới này thực sự có không ít kỳ nhân dị sĩ, bọn họ không nhất định thông huyền, nhưng thủ đoạn của bọn họ lại không thể khinh thường được.
Nếu đối phương đã cho rằng mình là người trộm mộ, vậy đã nói rõ anh ta không có "mắt Âm Dương", không thể nhìn thấu thân phận chân thật của mình.
Hơn nữa, cho dù là từ thái độ hay từ góc độ khiển trách của mình, đối phương đều biểu hiện rất hoàn mỹ, có tiến có thối, rất là thành khẩn, quả thật là không có nơi để chỉ trích.
Về phần cô gái đang ngồi bên quầy bar quán nét kia, người đàn ông này đã tự mình hại mình ngay trước mặt mình, cũng có thể coi là đã chịu phạt thay, Châu Trạch sẽ không truy cứu tiếp nữa.
Chẳng lẽ anh lại gọi điện thoại báo cảnh sát, nói với các chú cảnh sát rằng nơi này có người dùng "Miêu Cương cổ thuật" muốn giết người?
Đoán chừng nếu chú cảnh sát nghe được chuyện này, chú ấy sẽ cười một tiếng rồi đáp lại mình một câu: Được, vậy mời cậu thay mặt ánh trăng tiêu diệt cô ta đi!
"Nếu đã là hàng xóm, vậy người anh em ở lại ăn bữa cơm đi, tiểu đệ bất tài nhưng trù nghệ cũng khá tốt.
Ăn cơm?
Quên đi.
Châu Trạch không quen ăn cơm ở bên ngoài.
Châu Trạch đang chuẩn bị cự tuyệt, ai ngờ Cừ Minh Minh lại bỏ thêm một câu:
- Tôi am hiểu dược thiện, có khả năng chế biến dược thiện ngon miệng lại còn điều trị khí huyết quanh thân, hoạt nhiệt kinh mạch.
- Nhìn khí sắc, tôi phát hiện hẳn là người anh em thường xuyên bị thương?
- Cho nên trên người mới tích lũy nhiều khí tụ không tan, nói cho cùng mấy thứ này vẫn có điểm hại với thân thể.
- Điều trị một chút có thể tạo thành hiệu dụng kéo dài tuổi thọ.
- Người dựa vào khí mà sống, khí hoạt thì người thịnh, quỷ sai cũng không dám xâm nhập.
- ... - Châu Trạch.
- Không cần.
Châu Trạch đứng lên chuẩn bị rời đi, thân thể của mình thế nào mình rõ ràng nhất, chẳng lẽ sau này cứ mỗi lần mở vô song lại tới đây "điều trị" một lần?
Đến lúc đó sợ rằng ông chủ tiệm cà phê Internet này sẽ nghĩ mình thật chuyên nghiệp, mỗi lần đi trộm mộ lại như lao vào chỗ chết, phải vật lộn kịch liệt mới được.
Không đúng.
Lao vào chỗ chết.
Nghe có vẻ hơi chói tai.
Châu Trạch đi tới cửa.
Cừ Minh Minh lại mở miệng nói:
- Dược thiện của tôi còn có hiệu quả rất lớn đối với những bệnh lý không tiện nói ra.
Bệnh không tiện nói ra?
Châu Trạch dừng bước.
Đưa tay xoa xoa cổ của mình, cảm thán nói:
- Hình như cổ của tôi hơi nhức mỏi thật, trước đây đúng là tôi đã bị thương, vậy thì cứ điều trị một chút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận