Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 804: Là tôi! (1)

Còn ngại giày vò ở Vân Nam chưa đủ chua chát sao?
Còn định tìm chút kích thích?
- Vẫn không cần gọi ông ấy đi, trang hoàng phòng sách cũng rất quan trọng.
- Ừm, ông chủ anh nói đúng, tôi vẫn cân nhắc không chu toàn.
- Đợi sau khi đến Dong Thành, tìm quỷ sai địa phương hỗ trợ một chút đi, Dong Thành là một thành phố lớn, dân cư nhiều, danh ngạch quỷ sai chắc cũng nhiều, nói không chừng có thể gặp được lão quỷ sai từ rất sớm trước kia.
- Ừm.
Châu Trạch vứt đầu thuốc lá ra ngoài, thay đổi tư thế.
Bắt đầu ngủ.
Luật sư An vẫn tiếp tục nói:
- Chờ sau khi tôi trở về, thử để cho cô ấy trồng chúng ta vài ngày, không cầu như ban đầu, ít nhất phải nghĩ cách khiến cánh tay này mọc ra.
- Bằng không thiếu cánh tay, tôi đây không làm thầy tu nổi.
Châu Trạch chậm rãi nhắm hai mắt lại gật gật đầu, đồng ý.
Oanh Oanh tập trung tinh thần lái xe.
Chờ đến đêm khuya.
Cô bé ngăm đen và Hứa Thanh Lãng đều lần lượt tỉnh lại, trạng thái của hai người không phải rất tốt, nhưng tính mạng không lo, chỉ cần nghỉ ngơi mà thôi.
Nhưng mà.
Vấn đề ở sau nửa đêm, trên tỉnh lộ trong núi, xe tải đột nhiên tắt máy.
Giống như động cơ có vấn đề, tóm lại không khởi động được.
Nơi này cách Dong Thành còn hai trăm cây số, nói xa thật sự không xa, nhưng muốn dựa vào chân cẳng đi tới, thật sự không thực tế.
Luật sư An đưa ra đề nghị, bỏ xe lại, sau đó “Mượn” chiếc xe qua đường đi đến Dong Thành.
Châu Trạch đồng ý.
Dù sao hơn nửa đêm nán lại nơi hoang dã cũng không phải chuyện hay.
Vừa đúng.
Không quá bao lâu.
Một chiếc xe tải cỡ trung đi qua.
Không đợi luật sư An tiến lên đón xe.
Chiếc xe tải kia lại giảm tốc độ chậm rãi ngừng lại.
Một người trung niên đầu trọc lái xe thò đầu ra.
Nhìn đám người Châu Trạch ở ven đường.
Hỏi:
- Muốn nhờ xe hả?
Không nghĩ tới.
Ở đây lại gặp được người tốt, còn chủ động hỏi có cần nhờ xe không.
Về phần có phải dụng tâm kín đáo hay không.
Đây cũng không phải chuyện đám người Châu Trạch cần lo lắng.
Nếu tài xế này có tâm tư khác vậy chính là trúng độc đắc rồi.
Ngồi vào trong thùng xe tải, Châu Trạch đột nhiên hơi đáng thương đồng tình tài xế này.
Lái xe tải chạy đường dài đều mang chút mê tín và kiêng kỵ.
Vị này hay rồi.
Nửa đêm lại trực tiếp kéo ba đầu cương thi lên xe.
Trên thực tế, nếu không phải chính anh ta chủ động dừng xe kêu người lên.
Khả năng hiện giờ đã bị một đám cương thi và quỷ “Đánh cướp” rồi.
Ai ngờ còn không đợi ông chủ Châu đồng tình người ta xong.
Tài xế này thấy tất cả mọi người lên xe, không về chỗ ghế lái, mà đi ra phía sau đưa thuốc cho luật sư An và Châu Trạch.
Cảm khái nói:
- Mấy người là đoàn xiếc nghệ thuật tàn tật à?
- Haizzz.
- Mọi người đều sống không dễ dàng.
- Mọi người.
- Đều có thể làm như vậy, tôi bội phục!
“... ...” Châu Trạch.
“... ...” Luật sư An.
Không còn cách nào khác.
Châu Trạch và luật sư An đều chỉ còn thừa lại một cánh tay.
Hứa Thanh Lãng lại thân mình còn rất yếu kém, cô bé ngăm đen lại dựa vào bò sát mà di chuyển.
Còn không phải là đoàn xiếc tàn tật sao?
Tài xế cười hề hề nhìn Oanh Oanh ở bên cạnh, giống như nghĩ tới con gái mình, hơi đau lòng nói:
- Haizzz, cô bé xinh đẹp này chắc là thiếu nữ câm điếc hả?
- Bình thường, thiếu nữ câm điếc đều có dáng vẻ xinh đẹp, có câu nói thế này, thượng đế đóng cánh cửa này sẽ mở ra cánh cửa khác.
“... ...” Oanh Oanh.
Ngồi trên xe tải đương nhiên đừng nói tới thoải mái gì, nơi này khúc cua nhiều, khó tránh khỏi lắc lư trái phải.
Trên đường tài xế dừng lại ở trạm dừng chân, còn cố ý mua một ít bữa ăn khuya đưa cho đám người Châu Trạch.
Châu Trạch cầm túi tiện lợi trong tay, định nói gì đó với tài xế, nhưng tài xế lại xua tay, quay về chỗ ghế lái của mình.
Tài xế này chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ người tàn tật một chút, nhưng không muốn quá thương hại lòng tự ái của bọn họ.
- Ha, tôi thật sự bị cảm động, dạo này, ngốc như vậy... người tốt như vậy.
- Không nhiều lắm.
Luật sư An lấy cái bánh mì từ trong túi tiện lợi Châu Trạch đang cầm, xé miệng túi bắt đầu ăn.
Châu Trạch không có khẩu vị, lấy xúc xích ra rồi để Oanh Oanh đi chia gói to cho lão Hứa và cô bé ngăm đen ăn, hai người đều bị thương, nên ăn chút gì.
Nhưng cũng may nơi cách cách Đô Giang Yển không xa, kế hoạch của đám người Châu Trạch không cần tiến vào trong nội thành Thành Đô, dừng lại ở Đô Giang Yển nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng cần phải cho mọi người thời gian thở dốc.
Lúc trước vội vã đi Vân Nam, thật sự bị biến cố liên tiếp dọa sợ, hiện giờ ra khỏi khu vực Vân Nam, ít nhất trong lòng có thể thả lỏng một hơi.
Châu Trạch dùng răng cắn vỏ xúc xích.
Sau đó đưa xúc xích đến trước mặt hoa hồ điêu ở trên vai mình.
Hoa hồ điêu thò mũi ngửi ngửi.
Sau đó không có phản ứng gì.
- Kén ăn à?
Châu Trạch nở nụ cười.
- Mày nên học anh khỉ của mày chút, cái gì nó cũng ăn.
Lão đạo trong hiệu sách ăn gì, khỉ con cũng ăn cái đó, có đôi khi “Hai ông cháu” còn có thể ngồi cùng nhau ăn đậu phộng uống chút rượu đế.
Hoa hồ điêu tự nhiên không biết anh khỉ trong truyền thuyết là ai, nhưng mà đối mặt với lời Châu Trạch nói, nó không dám tỏ vẻ gì khác, nhưng vẫn không ăn xúc xích này, sợ hãi rụt rè giống như tiểu thụ co rúc trên bả vai Châu Trạch, định nghiêng người ngủ một giấc.
Châu Trạch cắn một miếng xúc xích.
Lại nhíu mày.
Vị ngô.
Anh ăn không quen.
Từ rất lâu đến giờ, Châu Trạch vẫn luôn cảm thấy xúc xích vị ngô trái với loài người.
Xe lại một lần nữa chạy đi, qua hơn một giờ sau, đã đến Đô Giang Yển, đám người Châu chia tay tạm biệt anh tài xế ở chỗ này.
Trước khi đi, Châu Trạch nhét một xấp nhân dân tệ và một xấp tiền âm phủ ở chỗ tường kép buồng lái.
Tuy rằng bị đối phương ngộ nhận là đoàn biểu diễn nghệ thuật tàn tật thân tàn nhưng chí không tàn mang đến ấm áp.
Nhưng thật sự nhận được chiếu cố của người ta.
Huống hồ, vị tài xế này còn là người rất tốt.
Người tốt, nên được báo đáp mới đúng.
Mọi người vào một khách sạn ở Đô Giang Yển, Châu Trạch và Oanh Oanh một phòng, những người còn lại đều tự mình phân chia, tuy rằng thân mình cô bé ngăm đen và lão Hứa đều yếu ớt, nhưng năng lực tự lo liệu vẫn miễn cưỡng có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận