Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1262: Súc sinh (3)

Bây giờ, quả thực là chỉ còn rất ít người dùng cái này để hút thuốc nữa, làm tẩu thuốc phục cổ một chút vui đùa một chút thì cũng dễ thôi, bây giờ loại hình sản vật này, phần lớn đều chỉ xuất hiện trong cảnh hút thuốc phiện trong phim điện ảnh mà thôi.
Vách tường bốn phía đều treo giấy thấm dầu màu vàng, cũng không biết được là đang che giấu thứ gì hoặc giả chỉ đơn thuần làm treo giấy mà thôi.
Lúc Châu Trạch nghiêng người hơi dựa vào gần cái tẩu hút thuốc đó một chút.
“Ùng ục ùng ục”
Bên trong máy hút khói bằng đồng ở trên đỉnh kia lại truyền ra một trận vang động.
Ngay sau đó.
“Phốc” một tiếng.
Một “thứ” Châu Trạch đã từng thấy nằm ở trong ngăn chứa ở phòng khách lúc trước, từng bước từng bước rời khỏi đó.
Vừa vặn rơi vào trong đỉnh.
- Oành!
Một ánh lửa tụ lại.
Sau đó tiêu tan.
Sau đó.
Từng luồng khỏi mù trắng toát vừa đặc vừa nặng bay ra từ trong đỉnh.
Lại đi vào từ miệng của cái tẩu thuốc lớn kia một cách tự nhiên.
Mặt của Châu Trạch.
Trùng hợp đang hướng về phía tẩu hút thuốc.
Nhưng chờ đến lúc khói trắng trong đó vừa muốn thoát ra.
Ông chủ Châu trực tiếp dùng ngón cái của mình ngăn miệng tẩu thuốc lại.
Sau đó.
Lè lưỡi liếm môi một cái.
Dùng một loại giọng nói khàn khàn trầm giọng nói:
- Mày, súc sinh…
...
- Đan Đan, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không được quăng rác bừa bãi, hơn nữa lại còn quăng ra giữa đường nữa.
- Cô có biết ngày mai nhân viên vệ sinh phải cực khổ bởi vì dọn dẹp nó mà phải bất chấp nguy hiểm đi ra giữa đường hay không?
- Bởi vì đối với bọn họ mà nói, nếu không quét dọn sạch sẽ thì có thể sẽ bị trừ tiền lương, một số ngồi ở trong phòng làm việc hưởng máy điều hòa không khí sẽ còn buồn chán đến mức quét bụi trong từng mét vuông rồi dùng cân điện tử đi ước lượng xem thử đã đạt tiêu chuẩn hay chưa.
- Vốn dĩ cuộc sống cũng đã không dễ dàng, tốt nhất chúng ta đừng nên tăng thêm gánh nặng cho cuộc sống của người khác, có hiểu không?
- Anh nói vậy là đang thương hại bọn họ sao?
- Ồ không, sao tôi lại thương hại bọn họ được, những thứ sâu bọ tham lam ích kỷ bẩn thỉu này.
- Tôi điên rồi hay sao, mà lại đi thương hại bọn họ?
- Tôi là đang thương hại cho chính mình.
- Con mẹ nó đi, tôi tốn một trăm năm, muốn thử đi làm người bình thường một phen, kết quả phát hiện, tôi thật sự không có biện pháp dung nhập vào trong cái tập thể làm người ta kinh tởm này của bọn họ.
- Tôi là đang thương tiếc cho cái thành phố này, tôi rất thích thành phố này này, cho nên, rác rưởi của cô, sẽ phá hư sự mỹ lệ của thành phố này.
- Con mẹ nó chứ.
- Tôi cũng ghét sự ồn ào của thành phố chết tiệt này.
- Tôi là đang thương hại cho chính mình.
- Bởi vì mỗi ngày chúng ta đều sẽ đi qua đi lại ít nhất hai lần trên con đường này, ngày mai nếu như nơi này xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đi ngang qua tôi sẽ ngửi được mùi máu tanh, tôi sẽ chán ghét, tôi sẽ không thoải mái.
- Có hiểu không?
- Được.
Cô gái khom lưng, nhặt lại cái hộp mà bản thân vừa mới quăng ra giữa đường kia.
- Rất tốt, làm người phải có đạo đức, cô có tiến bộ, Đan Đan.
Người đàn ông rất hài lòng vỗ tay phát ra tiếng, anh ta kéo theo một vali hành lí, cái vali hành lí kia có vẻ rất nhẹ, bởi vì này cái vali có thể tự trượt đi ở trên lối đi bộ.
Hơn nữa, cái vali kia còn đang không ngừng run lên một phen, giống như là đang tự tạo lực đẩy cho mình.
- Tôi nghe nói có công ty buồn chán đến mức làm ra một sản phẩm, một cái vali mà con người có thể ngồi ở phía trên chạy giống như xe điện vậy.
- Nghe không tệ.
- Không sai, tôi đã bỏ ra một đống tiền để mua một cái vali như vậy, sau đó, khi ở sân bay, một mình ngồi trên một chiếc vali kêu ‘tút tút tút’, bị tất cả mọi người nhìn giống như một kẻ ngu vậy.
- Ít nhất nghe có vẻ đáng tin hơn xe hơi chạy bằng nguồn năng lượng mới.
- Cô nói như vậy cũng có chút đạo lý.
- Chiếc xe mà anh mua kia khi nào sẽ được đưa đi sửa?
- Chiếc xe kia không tệ, tôi rất thích, nhất là đoạn mở cửa, dùng điện thoại di động quét ở cửa xe mới có thể mở được, năng lực phòng trộm tuyệt đối là hạng nhất.
- Cho nên khi quét không được, ngay cả cửa xe anh cũng không mở được? Còn không bằng dùng chìa khóa.
- Tôi chỉ nói là nó phòng trộm rất tốt, cô xem đi, ngay cả chính tôi cũng không mở được cửa xe, đừng nói là ăn trộm.
- Chậc, nói như vậy, hình như cũng rất có đạo lý.
Một nam một nữ, nhìn cũng hơn hai mươi tuổi, đang đi song song trên đường phố vào lúc sáng sớm.
- Chúng ta còn phải đợi ở Thông Thành bao lâu?
- Không biết, chờ gia gia thông báo đi.
- Đợi ở đây cũng không thành vấn đề, nhưng tôi thực sự rất ghét loại cảm giác làm bảo mẫu này.
- Đan Đan, sau này cô cũng sẽ cũng sẽ giao… phối, sau đó trở thành một người mẹ.
- Tôi nói là bảo mẫu, không là mẹ.
- Nhưng trên thực tế, trong mắt của tôi, phần lớn các bà mẹ, thật ra thì đều đóng vai trò như một bảo mẫu mà thôi.
- Tôi phát hiện tối nay anh rất cơ trí*.
- Mỗi đêm tôi đều rất cơ trí, ừ, thật ra thì tôi thật sự thích cái từ này, nhớ ngay từ đầu lúc mới học được cái từ này, nó còn nghĩ nó là một lời ca ngợi*.
- Nhưng ai biết được đám sâu bọ kia lại còn biết tạo ra thay đổi chứ.
(*
睿智

nghĩa gốc là cơ trí, chỉ người thông minh, nhìn xa trông rộng, nhưng trên mạng ở TQ, nó được dùng với ý nghĩa mỉa mai, chỉ thiểu năng)
- Sao oán niệm lại lớn như vậy?
- Năm trước, gia gia lại làm xong một cái tẩu hút thuốc, tôi ở ngay trước mặt ngài ấy, giơ ngón tay cái lên, ngài thật cơ trí.
- Sau đó thì sao?
- Bị gia gia đánh cho một trận.
- Ha ha.
- Đừng có cười.
- Nếu như gia gia biết rõ anh lén hút thuốc của ngài ấy, có thể chặt bớt chân của anh hay không?
- Chỉ cần đừng đánh cái chân thứ ba thì đều không thành vấn đề.
- Cơ trí.
- Được rồi, Đan Đan, nếu như không gặp được gia gia, cuộc sống của chúng ta sẽ rất đơn thuần, không mặc quần áo không biết xấu hổ không ngại ngùng mà sống trong núi rừng rộng lớn, cô sẽ có một cái tổ, ừm, một tổ rồi lại một tổ.
- Cô phải vui mừng khi hiện tại cô đã thành một ‘con người’ rồi. Ừm, ít nhất là nhìn giống như một con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận