Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 738: Sát khí! (2)

Những thứ đồ chơi này không có khả năng khủng bố như vậy, khẳng định có huyền diệu gì đó.
Lập tức.
Năm móng tay của Châu Trạch đâm vào trong sàn.
Sương đen tản ra, vả lại còn tràn ngập ra ngoài trong nháy mắt.
Ngay sau đó.
Châu Trạch nhìn thấy trên người hai kỵ sĩ xương khô còn đang đuổi theo chém Oanh Oanh và người phụ nữ kia lại gắn một sợi tơ vô hình.
Huyền diệu.
Hóa ra ở trong này!
Đây là con rối sao?
Châu Trạch vặn cổ, chỗ cổ phát ra tiếng vang giòn, cả người vọt tới, vọt thẳng tới trước, sau khi tới, móng tay nắm lấy sợi tơ này, sát khí xoắn lên, đồng thời dùng sức kéo!
“Bụp!”
Giống như tiếng khí cầu bị chọc thủng truyền đến.
Kỵ sĩ xương khô đang đuổi theo chém Oanh Oanh giống như cô bạn gái bị xì hơi.
Xương khô trong áo giáp tan rã, hóa thành một đống bột phấn nhỏ màu trắng, một bộ áo giáp cứ nện xuống trên đất như vậy, kêu lên vang vang.
Châu Trạch không hề nghỉ ngơi, lại xông tới phía sau kỵ sĩ xương khô đang đuổi theo chém người phụ nữ kia, nhìn trái bầu vẽ gáo, cũng kéo đứt sợi tơ sau lưng vị kia, vị kia giống như vị trước, hóa thành một đống bột phấn, áo giáp cũ nát và mã tấu rỉ sét đều nện xuống trên mặt đất.
Người phụ nữ dựa vào tường.
Há to mồm thở hổn hển.
Cô khác với Oanh Oanh và Châu Trạch.
Lấy khí lực của cương thi cho dù chính diện ăn mấy đao, khó chịu thì khó chịu, nhưng còn có thể chống đỡ được.
Trước đó Châu Trạch bị người ta lấy đao chém vào cổ lại không đầu thân hai nơi chính là nguyên nhân này.
Dĩ nhiên.
Bởi vì có nhân tố kỵ sĩ xương khô này có năng lực chịu đánh hạng nhất nhưng năng lực công kích hạng ba trong đó, bằng không thật sự là tồn tại khủng bố như hung thần ác sát, Châu Trạch cũng không dám để cho người ta chém lên trên chỗ yếu ớt trên người mình.
- Oanh Oanh, cô không sao chứ?
Châu Trạch nhìn thấy quần áo trên người Oanh Oanh đã rách rưới, trên người cũng xuất hiện vài chỗ bầm tím.
Bầm tím của cương thi không giống với bầm tím trên người thường, đây là thân thể bị đánh, sát khí trong cơ thể ngưng tụ biểu hiện ra.
- Không có chuyện gì, ông chủ, không có chuyện gì.
Oanh Oanh khoát tay.
Ngồi xuống trên đất, bắt đầu ổn định sát khí hỗn loạn trong cơ thể mình.
Người phụ nữ kia cũng ngồi trên đất, cô là người mệt nhất cũng khẩn trương nhất, những người khác có thể chống đỡ vài đao, nhưng cô lại không chống đỡ nổi đao nào cả, cho nên chạy trốn hết sức cẩn thận.
- Những thứ này, chính là do cô thu hút tới?
Châu Trạch chỉ vào chỗ bột phấn và áo giáp hỏi.
Người phụ nữ gật đầu.
Nói:
- Bọn họ là tử thị trong mộ Mộc Vương.
Trong thành cổ Lệ Giang cũng có phủ Mộc Vương, rất nhiều người bị “Lộc đỉnh ký” ảnh hưởng hoặc không quen thuộc với lịch sử ảnh hưởng đến, tới đây du lịch lại coi phủ Mộc Vương của Lệ Giang và phủ Mộc Vương trộn lẫn vào, cho rằng chính là một.
Thật ra, phủ Mộc Vương là do mới đầu sau khi Mộc Anh con nuôi của Chu Nguyên Chương bình định Vân Nam, con cháu sau này được phong tước Kiềm Quốc công vĩnh viễn trấn giữ Vân Nam, đến cuối Minh đầu Thanh, đứa cháu đời thứ mười một của Mộc Anh cũng chính là Kiềm Quốc công đời đó thề chết theo triều đại Nam Minh Vĩnh Lịch hoàng đế vào Myamar, bị giết hết ở Myanmar.
Mà phủ Mộc Vương của Lệ Giang này, cũng được Chu Nguyên Chương năm đó ban thưởng họ “Mộc”, chức quan cha truyền con nối thổ tri phủ Lệ Giang, ở trong mắt dân bản xứ chính là Mộc Vương gia của bọn họ.
Khi triều Minh kết thúc nhất mạch này cũng không bị lật đổ, nhận đến triều đình nhà Thanh sắc phong, vẫn kéo dài đến thời dân quốc mới kết thúc.
- Tảng đá này, cũng lén lấy ra từ trong mộ kia?
Châu Trạch chỉ vào tảng đá màu xanh vẫn còn được Oanh Oanh nắm trong tay.
- Ừm.
Người phụ nữ gật đầu.
Lúc này Oanh Oanh tiến đến bên người Châu Trạch, liếc nhìn vết máu sau cổ Châu Trạch, rất đau lòng, đưa tảng đá kia đến trước mũi Châu Trạch:
- Ông chủ, hít một hơi, sẽ hết đau.
Châu Trạch nhận lấy, hít một hơi, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, kể cả vết thương trên cổ cũng không còn đau nữa, lại đưa tảng đá cho Oanh Oanh:
- Cô cũng hít một hơi.
Nếu người ngoài không hiểu chuyện nhìn thấy một màn này, còn tưởng rằng vợ chồng mới cưới ân ái cấp D, còn nhường nhịn nhau, quả nhiên là tình chàng ý thiếp.
Oanh Oanh đặt tảng đá trước mũi, hít một hơi.
- Shh... wow... nha!
Tảng đá trong tay Oanh Oanh, màu sắc từ xanh biến thành màu xám trắng giống như tảng đá bình thường, đây là bị hút khô rồi.
- Ông chủ, đều là Oanh Oanh không tốt, không nên tham lam hít nhiều như vậy.
Oanh Oanh rất áy náy nói.
- Không có chuyện gì, trước không đề cập đến chuyện này.
- Chậc...
- Sao tôi cứ có cảm giác, dường như đã quên mất chuyện gì.
Cuối cùng, Châu Trạch đã nghĩ tới, luật sư An mới vừa giúp mình dẫn hai con quái đi còn ở phía dưới.
Châu Trạch chạy ra khỏi phòng, thấy luật sư An đang chơi trò chơi trốn tìm với hai kỵ sĩ xương khô kia ở trong vườn.
Xương trắng của luật sư An tản ra từng lớp sương khói màu hồng, giống như có thể quấy nhiễu phán đoán của hai kỵ sĩ xương khô này, khiến cho hành động của bọn họ trở nên chậm lại một chút, điều này cũng khiến cho luật sư An có cơ hội một mực đầy sức sống nhảy lên nhảy xuống.
Nhưng mà, khiến Châu Trạch hơi kinh ngạc chính là, lúc trước mùi máu tươi đã ngửi thấy khi ở trong phòng, sau khi mình đi ra đã trở nên càng thêm nồng đậm.
Thật hiển nhiên, rất nhiều khách ở trong homestay này đoán chừng đều đã bị làm thịt.
Hễ là vật âm tà, cho dù quấy phá ở dương gian, ít nhiều gì đều phải chú ý đến oan có đầu nợ có chủ, dám trực tiếp tùy tiện giết tới cửa vả lại tai họa tới nhiều vô tội như vậy, thật sự ít gặp.
Ngẩng đầu ba thước có thần linh, đã chơi quá nhanh nhẹn, vậy phải bị trừng phạt.
Ngẩng đầu.
Châu Trạch thấy phía trên homestay có một tầng võng màu đen bao phủ, ngăn cách trong ngoài.
Thứ lừa mình dối người.
Hiện giờ xem ra những kỵ sĩ xương khô này chắc bị kích động do người phụ nữ này tiến vào cổ mộ trộm tảng đá xanh, từ trong mộ đuổi tới, chắc dựa vào một loại “Bản năng” bố trí trước, cho nên mới không hề cố kỵ gì như vậy.
Nếu như có người khống chế khẳng định sẽ không dám buông tay chém giết người bình thường như vậy.
Đây cũng khiến cho Châu Trạch nghĩ tới tên ngu ngốc cứng đầu lần trước xuất hiện:
- Đê... ... tiện... ...
“Bốp!”
Khi Châu Trạch còn chưa kịp xuống lầu, cửa chính homestay đột nhiên bị đẩy ra, bốn kỵ sĩ xương khô cưỡi ngựa xông thẳng vào.
Luật sư An trực tiếp trợn tròn mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ông chủ đang đứng ở đó, vội vàng kêu cứu:
- Ông chủ, tôi không chịu được rồi!
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Bên cạnh tường, Hứa Thanh Lãng niệm khẩu quyết, đồng thời cắn rách đầu lưỡi, một ngụm máu trên đầu lưỡi phun lên đồng tiền kiếm.
- Đi!
Đồng tiền kiếm hóa thành một chùm sáng.
Cắt thẳng về phía gáy kỵ sĩ.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Tiếng rò khí liên tiếp truyền đến.
Sáu kỵ sĩ xương khô phía dưới tập thể hóa thành bụi, chồng chất trên mặt đất.
- Má nó chứ!
Luật sư An há hốc miệng nhìn Hứa Thanh Lãng ngồi trên tường, sợ hãi than:
- Cậu đây lại có đột phá?
Trâu bò như vậy nha!
- Quan sát nhiều một chút.
Hứa Thanh Lãng nhảy từ trên tường xuống, giải thích:
- Ánh mắt của tôi tốt hơn, có thể thấy được sợi dây ở sau đầu bọn họ.
Từ sau khi cố tình phong ấn một phần lực lượng hải thần ở trong người, đôi mắt của Hứa Thanh Lãng có đôi khi có thể hóa thành mắt rắn, rất mẫn cảm đối với tồn tại khác thường.
- Bảo sao, những thứ thổ tả này là con rối, đánh như thế nào đều vô dụng.
Luật sư An chép chép miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận