Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 454: Độc thủ chân chính sau án mưu sát

Châu Trạch và người phụ nữ kia cùng đi ra khỏi thang máy, mặc dù lúc này là đêm khuya, nhưng tòa nhà cấp cứu của bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, đôi khi còn có bệnh nhân bị đưa tới.
- Anh đi theo tôi đi.
Người phụ nữ nhìn Châu Trạch rồi liếm môi, thậm chí cô ta còn làm ra vẻ cố tình uốn éo hông.
Cô ta định dùng mỹ nhân kế sao?
Xin khất!
Phấn trắng trên mặt cô còn chưa mất đi hết đâu, da dẻ trắng bệch, giống hệt như một bà dì mới vừa tẩy trang xong...
Còn có.
Động tác khiêu khích lạnh nhạt như thế, ngay cả Oanh Oanh nhà tôi còn có thể chuyên nghiệp hơn cô.
Lại thêm nữa.
Đối với việc phải làm thế nào mới có thể đối phó với mỹ nhân kế.
Ông chủ Châu không nhằm vào ai.
Đang ngồi.
Đều là...
Chỉ có điều, Châu Trạch vẫn theo chân người phụ nữ kia cùng ra khỏi thang máy.
Người phụ nữ kia cho rằng mình đã dụ dỗ Châu Trạch thành công, bước đi sinh gió, còn có vẻ hơi tự tin và vui sướng giống hệt một kẻ ngu si.
Châu Trạch theo sát phía sau, trên thực tế, ông chủ Châu đang chờ cơ hội, chờ khi tới khu vực ít người một chút anh sẽ bắt người phụ nữ này lại. Đối với phòng sách, ngày như lễ báo hiếu này không khác gì bình họp hằng năm, "số lượng tiêu thụ" cũng sẽ cao một chút so với ngày bình thường.
Người phụ nữ kia đi ra khỏi bệnh viện, đứng bên lề đường, cô ta mở hai tay ra, không ngừng cong ngón tay như đang tính toán gì đó.
Châu Trạch đứng bên cạnh cô ta chờ đợi, không vội ra tay.
- Tây nam, sáu mươi dặm.
Ánh mắt người phụ nữ nhìn về hướng tây nam, sau đó lại nhìn về phía Châu Trạch.
- Anh có xe không?
Châu Trạch lắc đầu.
Người phụ nữ nhíu mày, hơi bất mãn.
- Đàn ông không có xe còn muốn ngủ với tôi?
- Đi bộ quá chậm, cướp một chiếc xe đi. - Người phụ nữ lầm bầm lầu bầu, sau đó cô ta lại liếc nhìn Châu Trạch, nói: - Anh cút đi.
Vong hồn phụ thân trong cơ thể người phụ nữ này.
Như có mang theo nhiệm vụ nào đó.
Đây không giống quỷ thông thường nhập vào người.
Chẳng lẽ.
Cô ta là người từ địa ngục đi lên?
Trong lòng Châu Trạch nghĩ vậy, lập tức nói: - Tôi có thể gọi một chiếc xe đến.
- Được, tôi có thể tiếp tục ngủ với anh.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra gọi một chiếc xe.
Rất nhanh.
Xe đã tới.
Người phụ nữ ngồi vào xe, Châu Trạch cũng ngồi vào theo cô ta.
- Tới sân vận động? - Tài xế nhìn hai người rồi hỏi.
- Đi về phía tây nam. - Người phụ nữ nói.
- Gì? - Hiển nhiên tài xế không hiểu ý của cô gái kia.
- Tới sân vận động trước đi. - Châu Trạch nói.
Trước đó Châu Trạch đã tùy tiện tìm một địa chỉ hướng tây nam, người phụ nữ không nói vị trí cụ thể nên anh không cách nào gửi định vị xác thực.
Tài xế lái xe.
Xe đang mở bài hát.
Thả bài


Cao Chạy Xa Bay


của Kim Chí Văn.
Một ca khúc rất vui vẻ.
Trên xe.
Người phụ nữ còn đang không ngừng mà bấm đốt ngón tay, thỉnh thoảng cô ta lại cau mày, đại khái chừng hai mươi phút sau, người phụ nữ mở miệng nói: - Sai phương hướng rồi, quẹo trái.
- Đường kia là đường một chiều. - Tài xế giải thích nói.
- Lái qua. - Người phụ nữ kiên trì nói.
- Sẽ bị phạt tiền. - Tài xế hơi không kiên nhẫn.
- Lái qua, tôi ngủ với anh.
- ... ... - Tài xế.
Tài xế dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ, sau đó lại nhìn về phía Châu Trạch.
Người phụ nữ cho rằng tài xế nghe không hiểu nên lặp lại: - Lái qua, tôi ngủ với anh.
Tài xế chỉ chỉ mặt mình.
Tuy nói tóc của tài xế là tóc ngắn..
Tuy nói buổi tối không thể nhìn rõ ràng.
Tuy nói tài xế hơi cao tuổi.
Nhưng vẫn có thể phân biệt được.
Đây là một nữ tài xế.
- Chị à, cô ấy là nữ. - Châu Trạch nhắc nhở người phụ nữ bên cạnh.
- Ah. - Người phụ nữ gật đầu, chỉ chỉ Châu Trạch bên cạnh: - Lái qua, anh ta sẽ ngủ với cô.
- ... ... - Nữ tài xế.
- Cô bị thần kinh à? - Nữ tài xế mở khóa cửa xe ra, thúc giục nói: - Xuống xe, xuống xe!
Nửa đêm nửa hôm đi lái xe kiếm ít tiền lời dễ dàng lắm sao?
Lại có thể chở một tên bệnh tâm thần.
Người phụ nữ nghe vậy.
Nhíu nhíu mày.
Cô ta trực tiếp đứng dậy, đưa tay nắm lấy cổ của nữ tài xế.
- Ách... ... A... ...
Nữ tài xế rất thống khổ, hai tay túm chặt tay người phụ nữ, nhưng tay người phụ nữ bị tâm thần có sức lực quá lớn, căn bản là tài xế không thể tránh thoát được.
- Tứ gia đã nói rồi, sau khi lên trên, muốn để người làm việc giúp mình.
- Một là trả thù lao.
- Hai là ngủ với người ta.
- Ba là lấy mạng người ta.
- Hiện tại tôi không có tiền.
- Cô lại không muốn ngủ với tôi.
- Vậy chỉ còn cách đòi mạng cô.
- Cô có lái hay không?
Châu Trạch ngồi bên cạnh người phụ nữ nhưng không ra tay ngăn cản.
Thành thật mà nói, vất vả lắm anh mới có thể không bị nhìn thấu thân phận, thử đóng vai người “nằm vùng”, ông chủ Châu còn chưa hưởng thụ đủ đây. Nếu là trước đây, người khác chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu mình, mà bản thân mình lại không thể phân rõ rốt cuộc đối phương là người sống hay là quỷ.
Hơn nữa.
Tư duy và mạch não kín của người phụ nữ này.
Là ngu ngốc kèm theo một loại khoa trương tới cực điểm.
Chí ít.
So với những người đi ra từ địa ngục trước đây Châu Trạch đụng phải.
Cô ta đáng yêu thẳng thắn hơn nhiều lắm.
- Tôi lái... ... tôi lái... ...
Nữ tài xế lập tức đồng ý.
Người phụ nữ buông lỏng tay ra.
Ngồi về vị trí của mình, nói:
- Rẽ vào.
Ngay sau đó.
Nữ tài xế lập tức mở cửa xe ra.
Chạy ra khỏi xe.
Tài xế không quay đầu lại, chạy một mạch về phía trước, rất nhanh đã chui vào giữa vành đai xanh phía trước.
Người phụ nữ ngây ngốc ngồi đơ tại chỗ.
Châu Trạch theo bản năng đưa thay sờ sờ chóp mũi.
Một con quạ đen chuyên nghiệp, dù là đêm khuya cũng không nghỉ ngơi, bay ngang qua mui xe.
- Quạ... quạ... quạ... quạ...
Mấy chiếc lá rụng bị gió cuốn bay vút qua bên cạnh xe.
Người phụ nữ cau mày.
Có thể nhìn ra.
Cô ta rất tức giận.
Sau đó.
Cô ta nhìn về phía Châu Trạch: - Anh biết lái xe không?
Châu Trạch gật đầu, xuống xe, ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe đi.
Dựa theo người phụ nữ chỉ điểm, Châu Trạch bắt đầu đi về địa điểm người phụ nữ muốn tới.
Lại lái thêm chừng mười phút.
Châu Trạch phát hiện có gì đó không đúng.
Bởi vì này nơi có chút quen thuộc.
Dường như trước đây bản thân mình mới tới nơi này.
Lúc này.
Xe đã lái ra khỏi trung tâm thành phố, tới trấn dưới, nhìn lướt qua cột mốc đường, nơi này thuộc phạm vi trấn Quan Âm Sơn.
Sẽ không phải...
- Ngừng xe dưới con đường phía trước.
Xe ngừng lại.
Người phụ nữ xuống xe.
Châu Trạch cũng xuống xe theo.
Hai người bò qua một sườn đất.
Một lò gạch đã sớm bị bỏ phế xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Ánh mắt Châu Trạch theo bản năng rơi vào bờ sông kia.
Ở nơi này.
Từng moi ra được hơn mười bộ thi thể.
Người phụ nữ đi xuống, Châu Trạch cũng theo chân.
Hai người tới bờ sông.
Bởi vì mới vừa trải qua mưa bão, bờ sông vốn đã bị đào tới lồi lõm gập ghềnh lúc này không nhìn ra dấu vết bị đào bới nhiều.
Người phụ nữ nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Đào giúp tôi.
- Ừm?
- Tôi ngủ với anh, anh đào chỗ này giúp tôi.
Châu Trạch rất muốn nói cho người phụ nữ này biết, tất cả thi thể ở đây đều đã bị moi ra.
Người phụ nữ thấy Châu Trạch không nhúc nhích, tưởng điều kiện thứ hai của bản thân mình không đả động tới Châu Trạch, cô ta bắt đầu dùng tới phương pháp thứ ba.
- Không đào, tôi sẽ giết anh.
- Không phải, tất cả thi thể nơi này đều đã bị đào đi, cảnh sát đào, hơn mười bộ thi thể đều bị phát hiện, hiện tại chúng đang trong bot cảnh sát.
Người phụ nữ nghe vậy, sửng sốt một chút.
Cô ta đang tự hỏi.
Hoặc có lẽ là.
Cô ta đang nhớ lại.
Trong miệng cô ta càng không ngừng nỉ non: - Tứ gia nói… Tứ gia còn nói… Tứ gia còn nói… cuối cùng Tứ gia nói... ...
Tứ gia là ai…
Châu Trạch không hiểu.
Nhưng vong hồn phụ thân lên cơ thể người phụ nữ này.
Có chút giống với nha đầu ngốc nhà Tứ gia.
Bị phái xuất cung mua sắm.
Cũng giống với đứa bé bị mẹ sai ra ngoài mua đồ vậy, trước ngực treo một tấm bảng, trên bảng viết tôi muốn mua cái gì cái gì.
- Ah, tôi hiểu rồi.
Người phụ nữ ngồi xổm xuống.
Một tay mở ra.
Dùng móng tay phá vỡ lòng bàn tay của mình, nhưng máu tươi lại không thể chảy ra được.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Mượn xác hoàn hồn của cô ta khác với quỷ sai mượn xác hoàn hồn, cô ta mượn không triệt để, nhìn như có thể hoàn toàn thao túng hành động của thân thể này, nhưng trên thực tế, thân thể này không bị kích hoạt hoàn toàn.
Thi thể vừa chết đi, còn đang đặt trong nhà xác, muốn máu trong cơ thể lưu động thật sự là khó hơn cả lên trời.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Máu, cho tôi máu, cho tôi máu, tôi ngủ với anh!
Châu Trạch liếm môi một cái.
Câu tiếp theo có phải l: - Cho tôi máu, nếu không tôi sẽ giết anh?
- Máu, cho tôi máu, nếu không tôi liền giết...
Châu Trạch cắn nát đầu ngón tay mình đưa đến trước mặt người phụ nữ. Máu tươi bắt đầu nhỏ xuống lòng bàn tay người phụ nữ.
Người phụ nữ nở nụ cười.
Dường như cô ta rất hài lòng với biểu hiện của Châu Trạch.
Đồng thời còn trả lời:
- Rất tốt, cho anh ngủ với tôi.
Người phụ nữ bắt đầu dùng máu tươi vẽ bùa trong lòng bàn tay.
Phù văn rất huyền ảo.
Lại bắt đầu chậm rãi khuếch tán.
Cũng may người phụ nữ không tiếp tục đòi Châu Trạch đưa thêm máu tươi, nếu không Châu Trạch sẽ trực tiếp trở mặt.
Hiện tại.
Châu Trạch thật muốn nhìn thử xem.
Người phụ nữ này.
Cùng với Tứ gia trong miệng cô ta.
Rốt cuộc đã diễn nhân vật nào trong vụ án giết người liên hoàn này.
Bọn họ là người địa ngục phái tới để giải quyết chuyện này.
Hay là.
Bản thân bọn họ vốn là độc thủ phía sau màn!
Người phụ nữ lật lòng bàn tay lại, dính thẳng vào bùn sình trên mặt đất
Trong khoảnh khắc.
Phụ cận xuất hiện hơi nước nhàn nhạt.
Hơi nước bắt đầu ngưng tụ đến một điểm.
Điểm kia bắt đầu chậm rãi trở nên đỏ bừng.
Châu Trạch chú ý tới, vị trí có hơi nước dâng lên đều là những cái hố có chôn xác người.
Đến cuối cùng.
Điểm ngưng tụ kia xuất hiện một đồ vật.
Thình lình.
Chính là miếng ngọc bội mặt em bé kia! ! !
Người phụ nữ nhìn ngọc bội.
Cau mày.
- Chắc chắn Tứ gia sẽ mắng tôi, vì sao nuôi nó mười sáu năm, nó vẫn kém tinh thần như vậy?
Nói nhảm.
Có thể không kém sao?
Bản thể của nó mới vừa bị Châu Trạch hủy diệt trong tiệm sách rồi!
Búp bê trên ngọc bội vô cùng suy yếu mở mắt ra.
Theo thói quen nó lộ ra nụ cười mỉm quỷ dị.
Dường như đây là động tác chiêu bài của nó.
Nó nhìn nhìn người phụ nữ trước.
Sau đó.
Ánh mắt nó quét về phía Châu Trạch.
Ngay sau đó.
Nụ cười quỷ dị trên mặt em bé biến mất.
Thay vào đó lại là vẻ mặt kinh hãi!
Người phụ nữ cũng ngây ngẩn cả người.
Cô ta quay đầu.
Vẻ mặt ngu ngốc mà nhìn Châu Trạch.
Hỏi:
- Vì sao.
- Quỷ Ngọc.
- Lại sợ anh?
Châu Trạch châm một điếu thuốc.
Phun ra một vòng khói.
Nhìn về phía người phụ nữ.
Nói: - Giao miếng ngọc bội này cho tôi, tôi muốn hủy diệt nó.
Sự hiện hữu của nó khiến nhiều người mất mạng như vậy, Châu Trạch vốn cho rằng mình đã hủy diệt nó, thì ra thứ mình hủy diệt chỉ là bản thể của nó, lại không thể hủy diệt "thần" của nó.
Người phụ nữ nghi ngờ hỏi.
- Vì sao phải cho anh?
- Thứ nhất, tôi cũng không có tiền.
- Thứ hai, tôi cũng không muốn ngủ với cô.
- Cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là chọn phương pháp thứ ba.
- Không giao nó cho tôi… tôi sẽ giết cô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận