Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1020: Tang lễ! (1)

Bà thím lau lau nước mắt, đỡ con dâu cùng đứng dậy, dẫn con gái đi về phía linh đường bên kia, quỳ xuống trên bồ đoàn, đám lễ cho người đến viếng.
Hai hàng.
Mười mấy người.
Một người dẫn đầu trong đó.
Quát nhỏ:
- Cởi mũ ra!
Đội ngũ đội mũ đều cởi mũ xuống:
- Chào!
Đồng loạt.
Đồng thời chào!
Đêm mùa đông.
Hai hàng người.
Đứng ở đó rất lâu, đứng sừng sững ở đó giống như tượng đá.
Trên bàn trong linh đường.
Người trẻ tuổi trong tấm di ảnh đặt ở nơi đó.
Thanh niên trên mặt mang theo nụ cười.
- Ông chủ, sao tôi lại có cảm giác như là cảnh sát tới bắt người vậy?
- Chuyện này thật đúng là đêm hôm khuya khoắt lén lén lút lút đến chia buồn nha, bộ dạng như thể rất sợ đến ban này sẽ bị người ta nhìn thấy.
- Sao lại vậy chứ?
Châu Trạch lại lặng lẽ lấy ra một điếu thuốc.
Cắn ở trong miệng.
Chậm rãi nói:
- Cảnh sát chống ma túy.
...
- Ai, hô…
Lão đạo vỗ cái ót một cái.
Dứt khoát trên đất ngồi xuống.
Đi khắp trời nam đất bắc hết nửa đời, người đã từng quen biết cũng đếm không hết rồi, kinh nghiệm sống của lão đạo đã có thể nói là vô cùng phong phú.
Trước là không nghĩ tới chuyện này, bây giờ được ông chủ nhà mình nhắc nhở, cũng chợt hoảng hốt.
Không khóc, cũng không có quá nhiều đau đớn, có, chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ sâu đậm.
Trên cái thế giới này, luôn là không thiếu những người bị đẩy đến vị trí anh hùng, ai cũng muốn gọn gàng xinh đẹp, phong quang vô hạn, được người quỳ lạy.
Nhưng mà.
Cuộc sống không dễ dàng.
Vẫn là những người anh hùng núp ở sau màn như thế này.
Không có ưu sách lợi ích, cũng không có tên tuyên dương.
“Người chết chim bay về trời”, “Hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán", có lẽ cái gọi là anh hùng hảo hán gào xong hai câu này giọng cũng đã đi xuống cũng đã liều mạng rồi, ít nhất có thể tự thôi miên để bản thân có vẻ “oanh oanh liệt liệt" .
Còn giống như bây giờ.
Dáng vẻ trước mắt này.
- Đứa bé đáng thương, mới hơn hai mươi tuổi thôi.
Lão đạo nhẹ giọng thở dài nói.
Châu Trạch chỉ tiếp tục đứng đó, không cứ như vậy mà lên xe trực tiếp rời đi như những gì đã dự định lúc trước nữa.
Hai hàng cảnh sát phòng chống ma túy đứng ở trước linh đường một hồi lâu, không có ai khóc, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Châu Trạch nhớ lúc trước, khi đó đến Vân Nam để tham gia một chuyến huấn luyện ngoại khoa, từng nghe qua một bác sĩ già trong một thành phố ở một nơi nào đó đã từng nói một chuyện như thế này.
Ở nơi đó có một cảnh sát phòng chống ma túy, trong quá trình đang thành khách hàng tiếp xúc với ma túy, vừa vặn ở trên đường đụng phải mẹ vợ mang theo con gái của mình ra phố, con gái gọi một tiếng “Ba”.
Sau đó.
Ba ngày sau.
Một nhà này, tất cả đều táng thân trong biển lửa do hố ga nổ.
Vị bác sĩ già ấy nói, lần đó ông ấy tham dự cứu chữa, nhưng không thể cứu sống được một ai, đây là một trong những vết thương lòng lớn nhất trong cả cuộc đời ông ấy.
Chịu đựng sự lạnh nhạt và khinh thường của thân thích hàng xóm.
Vinh dự và vinh quang của một người liệt sĩ cũng bị giấu kín.
Bản thân đã qua đời, người sống vẫn còn phải cắn răng tiếp tục thừa nhận loại lạc lõng và không được thấu hiểu này.
Châu Trạch lặng lẽ cúi người xuống.
Anh vừa mới nhớ ra rồi, anh đã từng hỏi người phụ nữ, chồng của cô ấy chết như thế nào?
Cô ấy nói, chồng của cô ấy là tài xế, chết trong một tai nạn xe cộ.
Bây giờ Châu Trạch mới hiểu rõ sự do dự lúc cô ấy trả lời vấn đề này.
Loại cảm giác này.
Giống như là con nít thi đạt điểm tuyệt đối lại không thể nói cho người lớn trong nhà để được khen thưởng.
Còn phải cố ý nói bản thân thi không tốt lắm để rồi không thể không chấp nhận bị phê bình.
Bà thím, vào lúc này, ngược lại trở nên đáng yêu hơn, cũng vĩ đại hơn nhiều.
Bà ấy tình nguyện một mình tiếp tục chịu đựng cuộc sống như vậy, lại hy vọng có thể giải thoát cho con dâu của mình.
Thậm chí.
Ngay cả chuyện tự mình đi tố cáo bác cả trong nhà mình tham ô.
Cũng trở nên dễ hiểu hơn rồi.
Người mẹ có thể dạy dỗ ra được con trai vĩ đại như vậy, chắc chắn cũng vĩ đại như thế.
- Thu đội!
Hai hàng người đồng thời cúi người với bà thím cùng người phụ nữ.
Bà thím mang theo con dâu cùng cháu gái của mình quỳ xuống trên bồ đoàn đáp lễ.
Bà thím lệ nóng đảo quanh trong đôi mắt già nữa.
Người phụ nữ khóc không thành tiếng.
Đứa cháu gái thì có vẻ hơi mơ mơ hồ hồ, như thế không hiểu được tại sao đám người này lại tới nhà mình.
Có thể.
Cái gia đình này.
Cũng chỉ có vào lúc này.
Giữ đêm khuya thanh vắng không ai hay biết như thế này.
Mới có thể chân chính hưởng thụ được vinh quang vốn dĩ nên thuộc về bọn họ trong chốc lát.
Tới cũng vội vã, đi cũng vội vã như vậy, người đều đã lên xe, lại lái đi rất nhanh chóng.
Lặng lẽ đến, cũng lặng lẽ như vậy mà đi.
Cẩn thận từng li từng tí rồi lại cẩn thận từng li từng tí.
Không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Ba người nữ.
Ôm lấy nhau.
Khóc đến giống như nhau.
Cô bé nhỏ nhất nhìn thấy bà nội cùng mẹ của mình đang khóc, cũng cùng khóc theo.
Nhưng tiếng khóc của bọn họ, lúc này cũng có chút kiềm chế, nước mắt nước mũi không ngừng chảy tràn, lại không phát ra loại âm thanh khóc than như vậy.
- Ông chủ, anh đi về nghỉ ngơi trước đi, bần đạo lưu lại, xử lý chuyện tang lễ giúp bọn họ.
Lão đạo gãi gãi tóc của mình, rất bình tĩnh mà tiếp tục nói:
- Tang sự, so với hỉ sự thì càng coi trọng việc náo nhiệt hơn, đây là để cho người sống nhìn, dùng để an ủi người sống, nhìn bộ dạng bọn họ lạnh như vậy tĩnh như vậy, trong lòng cứ không thoái mái thế nào ấy.
Châu Trạch duỗi người.
Nói:
- Một mình ông lưu lại thì coi thành cái gì? Bỗng nhiên lòi ra một lão già nhiệt tình, lại truyền ra lời ong tiếng ve.
- Ông chủ, chuyện này…
Châu Trạch lắc đầu một cái,
- Tôi cũng lưu lại đi, coi như tôi đây là gian phu có tiền ra tiền làm tang sự đi.
- Ngược lại ban ngày lão thái bà cũng đã chụp cái mũ này cho tôi rồi.
- Vậy thì lại mang thêm một lúc nữa đi.

Buổi trưa ngày hôm sau.
Ba đội nhạc tang lễ tiếng vào trong sân.
Ở trước linh đường.
Hòa thượng ở bên trái, đạo sĩ bên phải.
Khua chiêng gõ trống, niệm kinh gõ mõ.
Tiếng động lớn huyên náo, hâm nóng không khí một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận