Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1021: Tang lễ! (2)

Người, đều là do lão đạo mời tới, giá cả, cũng là ông ấy thương lượng cùng trả tiền, ông ấy bận rộn từ sáng sớm cho tới buổi trưa, bố trí sân bãi lại lần nữa, sắp xếp nhân sự, mỗi một phương diện, đều chỉ huy sắp đặt đến rất ngay ngắn rõ ràng.
Tài năng của lão đạo trên phương diện này, quả thật làm cho người ta thực sự bội phục, gần như là người trời sinh ra để làm việc tang lễ.
Bà thím cùng con dâu mặc đồ tang ngồi quỳ ở trên bồ đoàn, chuyện còn lại, một chút cũng không cần quan tâm.
Châu Trạch ngồi ở bên cạnh bàn thờ đặt trước linh đường, trước mặt là một quyển sách ghi lại đồ phúng điếu màu đỏ.
Tuy nói ngày hôm qua không có ai đến giúp đỡ, nhưng hôm nay là ngày chính thức đưa tang, vẫn có không ít thân thích tới lộ diện, gửi tiền phúng điếu, cũng không có ai thực sự vắng mặt.
Quan hệ không tốt thì không tốt, nhưng ý thức đáp lễ của người Trung Quốc, là thật sự rất quy củ, nếu như vì vậy mượn cớ cố ý ăn chặn tiền, là sẽ bị gai cột sống* đó.
(*ý chỉ việc sẽ bị đâm chọc nới xấu sau lưng)
Châu Trạch cầm bút máy, ghi nhớ lại mỗi một cái tên mỗi một địa chỉ, người này mấy trăm, người kia mấy trăm, người này đưa bao nhiêu giấy, người đó cho thêm bao nhiêu nhang đèn, đều phải ghi chép rõ ràng.
Cũng may, cũng không phải quá bận, mọi người cũng đều rất lạnh nhạt, thậm chí Châu Trạch còn nhìn thấy không ít người đang chỉ chỉ trỏ trỏ anh, ngược lại ông chủ Châu lại không thấy vấn đề gì cả.
Thường cách một đoạn thời gian, Châu Trạch đều cầm mấy khối chocolate hoặc là dùng nước sôi pha một ít nước đường đỏ đưa cho người phụ nữ uống, nhìn người phụ nữ uống vào, sau đó lại quay về ngồi đúng vị trí của mình.
Tang sự, làm được rất hoành tráng, rất náo nhiệt.
Chờ đến lúc gần tới buổi trưa.
Bác cả của cô ấy cũng tới.
Chức thôn trưởng bị bãi nhiệm, tiền đã phạt rồi, cũng đi vào ngồi một đoạn thời gian, nhưng lúc này nhìn tới, vẫn có uy nghiêm của “lãnh chúa” như lúc trước.
Trên thực tế, hiện nay rất nhiều vùng nông thôn, sự khác biệt giữa trưởng thôn cùng thôn bá*, thực sự không lớn. (thôn bá: mang nghĩa bá chủ)
Chẳng qua là, ông ta cũng không có ánh mắt khác lạ gì với người xa lạ là Châu Trạch đang ngồi ở đây, đưa tiền phúng điếu, cũng là cao nhất ở đây, người khác đều là vài trăm, ông ta đưa tới hai vạn.
Lúc Châu Trạch ghi chép lại, có chút ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ ngày mai mình có nên lại đi tố cáo vị đại lão gia này một chút hay không?
Xem ra lần trước còn còn chưa bị phủi đến không còn tạp chất à?
- Mẹ góa con côi bọn họ, cũng không dễ dàng, tôi không biết anh là ai, nhưng nếu như anh nguyện ý đỡ đần bọn họ, tôi nhận phần nhân tình này của anh, tôi cũng cám ơn anh.
Thắt lưng của ông ta hơi khom xuống, lúc ánh mắt quét qua chỗ bà thím đang ngồi quỳ, vẫn mang theo tức giận như trước, nhưng ít ra ở trong một vài chuyện, một mã thì chính là một mã.
Lão đầu tới, đưa tiền, lại đi rồi, những thân thích khác đều lưu lại, sau đó, chính là dọn bàn ăn trưa.
Sau khi cơm nước xong xuôi.
Tiếp tục chương trình.
Dưới sự sắp xếp của lão đạo.
Hòa thượng đạo sĩ thay nhau lên đài.
Anh hát xong thì tôi lên đài.
Đừng nói.
Thực sự không lộn xộn một chút nào.
Ngược lại lộ ra vẻ rất trang nghiêm trịnh trọng.
Nên ghi tên cũng đã ghi tên lại rồi, Châu Trạch lại viết lên trên đó, viết thêm một cái tên của mình, tiền phúng điếu viết trên đó là: Tiền âm phủ - 2 xấp.
Dành thời gian đứng ở bên phía cái nồi dùng để hóa vàng giấy tiền vàng ở trước linh đường.
Tự mình cầm tiền âm phủ ném vào.
Nhìn chúng bị thiêu đến không còn chút tro vụn ở nơi này.
Sau đó lại ngồi về vị trí ở linh đường.
Sờ túi một cái, không có thuốc, thuận tay cầm lấy một gói thuốc lá ở trên bàn, mở ra, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Đống thuốc lá này đều là để đưa cho những người tới phúng điếu kia, một người một bao, cũng là một quy củ nhỏ ở địa phương, người không biết hút thuốc cũng sẽ mang về nhà cho người nhà biết hút thuốc lá.
Là người của hai thế giới, đây là lần đầu tiên Châu Trạch tham dự vào một tang lễ một cách chính thức như thế này.
Đời trước, một đứa cô nhi như anh, cũng không có tang lễ gì cần phải đi, đồng nghiệp trong bệnh viện qua đời, cũng chỉ là đi qua nhà tang lễ lộ mặt một chút, cùng điểm cái đến không sai biệt lắm.
Bây giờ.
Ngồi ở đây nhìn các hoạt động trong tang lễ hơn nửa ngày.
Lại còn cảm thấy rất thú vị.
Có thể, lúc tuổi trẻ khinh cuồng, luôn cảm thấy đây là phong kiến, là ngu muội, là hành vi hoang đường vô lý.
Chờ bản thân đến trung niên, đến lúc trong nhà thực sự có ông bà qua đời, chợt phát hiện, có những thứ quy củ này, có những chuyện này, còn có thể làm cho bản thân còn đang ngơ ngơ ngác ngác trong mấy ngày đó, ít nhất biết được mình sau đó mình phải làm chuyện gì, có thể tự thân vận động được.
Chờ tuổi tác lớn hơn chút nữa, hoặc là trưởng thành hơn một chút nữa.
Ngồi ở đây.
Nhìn những thứ giấy vụn tung bay kia.
Nghe tiếng kèn sona huyên náo cùng với một mảng đồ trắng kia.
Bạn sẽ bỗng nhiên ý thức được.
Dường như mảnh đất vàng dưới chân này, trải qua ngàn năm nay, vẫn luôn không thay đổi màu sắc.
Phía bên nhà tang lễ bên kia phái tới chiếc xe tang sang trọng nhất cũng là chiếc lớn nhất, phía sau còn có hơn mười chiếc xe nhỏ đi theo, đều mang hoa trắng.
Người phụ nữ ôm bức chân dung của người đã mất, mẹ chồng của mình ở bên cạnh, con gái ở trước người, mang theo một đám lớn thân thích đưa tiễn, cùng với hòa thượng và đạo sĩ mà lão đạo đã sắp xếp, cùng nhau lên xe, đi đến nơi hỏa táng.
Linh đường ở sau lưng Châu Trạch, rốt cuộc cũng vô ích.
Tráng diện huyên náo trước mắt.
Cũng rốt cuộc lâm vào ngắn ngủi ngừng nghỉ.
Châu Trạch nghiêng đầu, nhìn về phía bên cạnh, bởi vì nguyên nhân không thể nào công khai ra được, cho nên cũng không có người nào hay đơn vị nào đến tặng vòng hoa.
Nơi này chỉ có hai cái vòng hoa.
Một là lấy danh nghĩa phòng sách để đưa tới, một là lấy danh nghĩa tiệm thuốc cách vách tiệm sách đưa tới.
Bày ra ở trong góc, coi như là một chút xíu điểm xuyến.
Nếu như thân phận có thể công khai, hẳn là nơi này sẽ bị vòng hoa từ các giới trong xã hội chất đầy đi.
Châu Trạch gác chéo chân.
Ngồi ở trên băng ghế dài.
- Ba!
Bật lửa lại đốt một điếu thuốc.
Hút một hơi.
Chậm rãi phun ra một vòng khói.
Không biết tại sao.
Hôm nay.
Nội tâm của anh lại rất bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian từ Tứ Xuyên trở về, chuyện rất nhiều, cũng rất loạn, bên này vừa đối phó xong bên kia lại xảy ra chuyện, làm cho Châu Trạch thật sự có chút mệt nhọc chạy thục mạng.
Nhưng trong một ngày huyên náo ở nơi này.
Những chuyện rộn ràng trước đó, dường như thoáng cái đã bị loại trừ hết rồi, cả người giống như là mới vừa được nước mưa cọ rửa vậy, rất thanh tịnh.
Tay cầm điếu thuốc.
Đưa sang bên cạnh.
Một người đàn ông trẻ tuổi nhận lấy điếu thuốc từ trong tay Châu Trạch.
Cũng hút một hơi.
Ánh mắt Châu Trạch nhìn phía trước.
Rất bình tĩnh mà mở miệng nói:
- Đừng hiểu lầm nha.
Đối phương phun ra một vòng khói:
- Làm phiền ngài rồi.
Châu Trạch cười cười.
Nói:
- Khách khí rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận