Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 726: Mấy vạn quân hồn, a! (2)

Luật sư An hít sâu một hơi, khuôn mặt kinh hỉ, nếu không phải gió vẫn còn đây, anh vẫn rất thống khổ, đoán chừng đã nhảy lên hoan hô!
- Không giống như thành công, phương hướng của bọn họ là đi về phía âm thanh kia.
Hứa Thanh Lãng lập tức nhắc nhở.
Luật sư An ngây ngẩn cả người, mới vừa rồi anh còn trong kinh hỉ vô cùng giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, lạnh lẽo lạnh lẽo.
Bố trí nhiều như vậy.
Kết quả là.
Công dã tràng?
... ... ...
- Ông chủ, chúng ta về nhà đi, ông chủ, anh đừng làm tôi sợ!
Oanh Oanh ngồi xổm trước mặt Châu Trạch.
Nhìn Châu Trạch ngồi dựa vào rễ cây, đã gấp đến độ bật khóc lên.
Luật sư đáng chết.
Đều tại anh.
Kêu ông chủ tới đây.
Lại khiến ông chủ bị quỷ nhập vào người.
Hiện giờ ông chủ đã biến thành như thế này.
Làm sao bây giờ đây!
Trong lòng Oanh Oanh vô cùng sốt ruột, lại không biết nên làm sao, để cho cô đánh nhau pha cà phê có thể làm được, còn lại cô thật sự không biết.
Còn Châu Trạch.
Vẫn tiếp tục cầm lấy ấm quân dụng kia.
Ôm chặt lấy.
Ánh mắt hơi dại ra.
Tròng mắt đã dần dần tan rã.
Ngay từ đầu, Châu Trạch còn có thể nghe thấy giọng nói tràn đầy sốt ruột của Oanh Oanh, nhưng dần dần, trong lỗ tai anh đã tràn đầy tiếng mưa rơi.
Bốn phía.
Sương mù dày giống như lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại mưa to đáng chết dày đặc kia!
Lầy lội.
Lũ quét.
Con đỉa.
Thi thể.
Trước mắt Châu Trạch không ngừng hiện lên những hình ảnh này.
Một khắc này.
Anh giống như nhớ tới “Giấc mộng” kia.
Thời điểm sau cùng.
Đoàn trưởng mệt mỏi.
Không chịu được.
Dựa vào cây to ngồi xuống.
Đi không nổi, chờ chết.
Tất cả của tất cả.
Giống như lại quay về điểm xuất phát.
Thức tỉnh ngắn ngủi giữa chừng này lại càng ngắn ngủi giống như nằm mộng.
- Tôi mệt mỏi, đi không nổi.
Âm thanh kia lại truyền đến.
- Tôi biết.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Dẫn bọn họ về nhà đi, là tôi dẫn bọn họ đi ra, tôi vô dụng, không có cách nào dẫn bọn họ về nhà.
- Tôi biết.
- Chết ở trong nước, cũng đáng, cứ lẻ loi trơ trọi chết ở nước ngoài như vậy, đây là phải làm cô hồn dã quỷ.
- Về nhà.
- Về nhà.
- Van cầu cậu.
- Dẫn bọn họ về nhà!
- Tôi biết.
Châu Trạch một lần nữa giơ tay túm lấy cây gậy gỗ trước mặt, giãy giụa đứng lên.
Mưa, vẫn còn đang rơi.
Bốn phía, vẫn còn có người tiếp tục đi về phía trước, đã càng ngày càng ít, phần lớn đều đã ngã trên đất, có vài thi thể đã lộ ra xương trắng.
Trong núi Dã Nhân này.
Bọn họ thừa nhận cơ khổ hơn bảy mươi năm rồi.
- Đứng lên đi!
Châu Trạch kêu.
Giọng của anh hơi khàn khàn.
Hốc mắt đang ướt át.
Một khắc này.
Anh giống như chính là vị đoàn trưởng.
Đang kêu gọi.
- Đứng lên đi!
Châu Trạch tiếp tục kêu.
Anh vứt bỏ gậy gỗ, thân mình lắc lư một trận.
Kêu thi thể ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh mình:
- Mọi người đứng lên đi!
- Đều đứng lên cho ông đây!
- Đứng lên đi!
Tiếng nói khàn khàn, mang theo lực lượng lớn nhất đang gọi.
- Đứng lên đi, đều đứng lên cho ông đây.
- Ông đây.
- Mang mọi người về nhà!
- Nhà.
- Đang ở phía trước!
Châu Trạch vung tay.
Kêu to.
Gầm thét.
Phẫn nộ
Một khắc này.
Tầm mắt của anh dường như bị nước mưa làm cho mơ hồ.
Nhưng lại còn nhìn được xa hơn trước kia.
Anh nhìn thấy trên núi Dã Nhân này.
Mấy vạn người ngã xuống đất.
Nơi này lạnh.
Đừng nằm nữa.
Muốn nằm.
Về nhà nằm đi!
Nhưng mà
Mặc cho Châu Trạch kêu như thế nào.
Bọn họ đều vẫn không nhúc nhích.
Tiếp tục nằm trên mặt đất lạnh như băng.
Mặc cho sâu vẫn tiếp tục rỉa cắn thi thể của bọn họ.
Mặc cho nước mưa tiếp tục tẩy rửa bản thân.
Mặc cho nước bùn lầy lội này tiếp tục vùi lấp bản thân.
Châu Trạch nóng vội, đau lòng.
- Đứng lên đi, đều đứng lên cho ông đây!
Vừa nằm xuống đây.
Chính là hơn bảy mươi năm đó!
Nhưng mà.
Vẫn vô dụng.
Không ai đứng lên.
Giống như thế giới này, trận mưa to này.
Chỉ còn lại có một mình anh vị đoàn trưởng này đi đến cuối cùng.
Trong điên cuồng.
Phát tiết ra oán hận cuối cùng không cam lòng cuối cùng không phục cuối cùng của bản thân!
Mười vạn quân viễn chinh, ra nước ngoài, chết trận thì thôi, cũng không thiệt, nhưng đây là có chuyện gì!
Mấy vạn mầm tốt.
Cứ chết trong dãy núi này như vậy.
Không chết dưới họng súng của kẻ địch.
Lại chết vì bệnh sốt rét, chết vì đói khát.
Không phục!
Không cam lòng!
Châu Trạch cảm thấy tầm mắt của mình đột nhiên trở nên đỏ lên.
Là máu.
Trong hốc mắt mình.
Có máu chảy ra.
Châu Trạch giơ tay sờ lên khóe mắt mình.
Nhưng đỏ tươi nà càng lúc càng nồng đậm.
- Đứng lên.
- Đều đứng lên cho ông đây!
- A!!!!!!!!!!
... ... ...
- Ông chủ, anh đừng làm tôi sợ, anh tỉnh lại đi, anh làm sao vậy, ông chủ, đừng dọa Oanh Oanh mà.
Oanh Oanh gấp đến mức càng không ngừng lau nước mắt.
Cũng vào lúc này.
Ông chủ vốn lặng yên ngồi trước mặt cô, động đều không động vẻ mặt mờ mịt lại đột nhiên hé miệng, hai tròng mắt đỏ đậm.
Răng nanh của cương thi lộ ra.
Làn da màu xanh kia cũng hiện ra, lại chậm rãi tiêu tán.
Trên da lộ ra ngoài quần áo như ẩn như hiện từng ký hiệu dấu vết phong cách cổ xưa.
- A!
- A a a!!!
Một tiếng gầm rú này.
Đối với Oanh Oanh mà nói, giống như một người bình thường đang ngủ bị một người khác cầm một tảng băng to đặt vào trong quần áo mình vậy.
Một khắc này, Oanh Oanh chỉ cảm thấy sát khí trong cơ thể mình đột nhiên sôi trào lên, khiến cho cô không nhịn được kêu ra tiếng.
Thân thể đã càng không ngừng run rẩy, lắc lư.
Oanh Oanh cắn răng, muốn kiềm chế cảm giác sợ run này, nhưng vốn không có biện pháp nào khống chế được, chỉ có thể miễn cưỡng nói:
- Ông chủ... ... ông chủ... ... mau dừng lại... ... mau dừng lại... ...
- Người ta... ... người ta... ... người ta chịu không nổi... ...
- A a a!!!
... ... ...
- A!
Sau khi thét lên một tiếng như phát tiết.
Trong mưa to.
Châu Trạch trừng cặp mắt đỏ tươi quét nhìn chung quanh.
Trầm giọng nói:
- Trên đất lạnh.
- Đều đứng lên.
- Cho ông đây!
“Lạch cạch!”
“Rầm rầm!”
“Lạch cạch!”
Một thi thể ngã trên mặt đất bắt đầu run rẩy lên.
Lập tức, những thi thể bên người Châu Trạch đều bắt đầu run rẩy lên, lấy Châu Trạch làm trung tâm, trên con đường cả khu rừng sâu này, một đám binh lính ngã xuống, hoặc ngón tay hoặc các bộ phận khác trên thân thể đều bắt đầu run rẩy lên.
- Đứng lên.
- Theo tôi.
- Về nhà!
Châu Trạch xoay người.
Đi về phía con đường mình đã không hoàn thành ở trong mộng.
Bước chân ra.
Tiếp tục đi tới.
Một binh sĩ bò dậy.
Lại một binh sĩ bò dậy.
Lần lượt có binh sĩ bò dậy.
Cả dãy núi.
Trên một đường này.
Tất cả binh lính ngã xuống.
Đều chậm rãi bò dậy.
Bọn họ đi theo bước chân của Châu Trạch.
Từng bước một.
Tiếp tục thất tha thất thểu đi tới trước.
Đây là vong linh của một nhánh đại quân.
Đây là một nhánh đội ngũ đi về nhà.
... ...
Tiếng gầm dừng lại.
Oanh Oanh cuối cùng dừng lại.
Chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, không có khí lực, ngồi phệt thẳng xuống đất, giống như bị mất nước.
- Ông chủ?
Sau đó.
Oanh Oanh thấy.
Ông chủ nhà mình đột nhiên nhắm nghiền mắt, sau đó đứng lên.
Cùng đứng lên.
Còn có mảnh sương mù dày này.
Vô số bóng dáng.
Mấy vạn quân hồn.
Sống lại!
“Tinh... ...”
Âm thanh này.
Lại một lần nữa vang lên.
Gió cũng bắt đầu quét tới!
Nó đang hấp dẫn vong hồn trong sương mù dày đi tới quốc gia mà nó đã bố trí xong!
Châu Trạch chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau khi nghe thấy âm thanh này.
Hé miệng.
- A!
- A!!!!!!!!!!!!!
Khắp dãy núi Dã Nhân.
Mấy vạn quân hồn giận dữ gầm lên!
... ...
“Loảng xoảng! Rắc rắc!”
Có vẻ trời sụp đất nứt!
- Tứ gia, xong rồi, cửa này sắp sụp, sắp sụp, nơi này cũng sắp sụp, sắp sụp!
- Chạy mau Tứ gia.
- Chạy mau đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận