Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 477: Gào khóc thảm thiết

Khi luật sư An đi tới hiệu thuốc sát vách, Phương Phương đang đứng bên trong vừa hủy giỏ xách của mình vừa ngâm nga một bài hát, tâm tình phá lệ tốt.
Hủy bọc sách đúng là một chuyện khiến người ta rất vui thích.
- Người đâu? - Luật sư An hỏi.
- Người nào?
- Chính là bé gái kia.
- Ah, cô bé nhà các người đã đưa bé gái kia ra ngoài rồi.
- Đi ra ngoài?
- Đúng vậy, mới vừa đi không bao lâu, đi hướng bên kia kìa, dường như còn bắt xe nữa.
Luật sư An lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại của Lâm Khả, nhưng bên kia nhắc nhở: - Số điện thoại ngài vừa gọi tạm thời không cách nào nhận máy…
Taxi tới cửa bệnh viện huyện.
Hai cô bé cùng nhau xuống xe.
- Đưa chị đến nơi này làm gì? - Lâm Khả nhìn về phía bé gái.
Là Chu Thắng Nam nói muốn đến một chỗ, muốn đưa Lâm Khả đi cùng, Lâm Khả mới theo tới.
- Đến thăm vài người bạn của em.
Bé gái rất bình tĩnh nói.
- Bạn?
- Đúng vậy, bạn, trong nhà không để em lên nhà trẻ, cả ngày nhốt em ở nhà, rất ít khi để em ra cửa, cho nên em có rất ít bạn bè, nhưng các bạn ấy thường xuyên tìm em chơi.
- Cho nên em chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn.
- Rốt cuộc là thứ gì?
Lâm Khả không phải búp bê không hiểu chuyện, cô ấy cũng hiểu bé gái tên Chu Thắng Nam trước mắt cái hơi đặc biệt.
Cho nên.
“Các bạn” trong miệng Chu Thắng Nam.
Khiến tiểu loli không dám phớt lờ chút nào.
Đây cũng không phải đám nhóc cùng nhau chơi đùa trong nhà trẻ.
Đây là bệnh viện trong huyện thành, không tính là lớn nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ, những phòng nên có nó đều có, bình thường, nếu chỉ chữa các bệnh nhỏ hay cắt ruột thừa gì đó, đều không quá khó.
Nhưng nếu có căn bệnh tương đối nghiêm trọng, bệnh nhân thường sẽ vào thành phố tìm bác sĩ hoặc tới bệnh viện nhân dân khám bệnh, ngay cả mấy bác sĩ trong bệnh viện huyện này cũng sẽ đề cử bệnh nhân tới bệnh viện phụ hoặc bệnh viện nhân dân kiểm tra thử. Dù sao thì bệnh viện lớn cũng có thiết bị tốt hơn, điều kiện chữa bệnh tốt hơn.
Cho dù chỉ cắt bao quy đầu, một số người vì muốn mình được cắt đẹp hơn, cũng chọn đến bệnh viện lớn để cắt.
- Bạn của em đang nằm viện sao?
- Ừm, đúng vậy, mấy bạn ấy đang nằm viện.
Bé gái đi ở phía trước, tiểu loli theo ở phía sau.
Bé gái không đi vào cửa chính, mà đi vòng quanh tường vây của bệnh viện, tiếp tục đi tới.
Tiểu loli không hỏi thêm gì nữa, chỉ đi cùng cô bé tới phía trước.
- Dì, dì nói xem vì sao nhiều người cha như vậy chỉ thích con trai, lại không thích con gái?
- Còn có mẹ và bà nội, rõ ràng chính bọn họ cũng là phụ nữ, thế nhưng bọn họ chỉ ưa thích cháu trai, con trai, không thích cháu gái và con gái. Rốt cuộc là vì sao?
Tiểu loli mở miệng hỏi.
Giọng nói của cô bé rất nhẹ, nhẹ nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
- Không biết.
Tiểu loli đáp.
Thật ra chuyện này rất đơn giản, là vì nguyên nhân gì, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Nhưng chính vì tất cả mọi người đều rõ ràng là vì nguyên nhân gì, cho nên mới không cần phải nói nữa.
- Cháu cũng không biết.
Bé gái tiếp tục nói, lời nói không giống như đặt câu hỏi, càng giống như đang lầm bầm lầu bầu.
- Con gái chúng ta đã làm sai điều gì?
- Dì, dì cũng là phụ nữ đúng không?
- Ừm. - Tiểu loli không tiếp tục xoắn xuýt chuyện bị cô bé gọi là "dì" nữa, bởi vì không biết vì sao, tiểu loli cũng bị cô bé xao động: - Khi dì còn bé, điều kiện gia đình khá tốt, có thể cung cấp cho dì trở thành sinh viên.
- Nhưng trong nhà dì không cho phép dì lên đại học, chỉ chuẩn bị chu cấp cho em trai dì học đại học. Nhưng thời điểm đó, thành tích của dì vô cùng tốt.
- Dì cũng rất đáng thương.
- Dì không đáng thương.
- Vì sao?
- Bởi vì vào mùa hè năm đó, dì dẫn theo em trai cùng ra ngoài, khi chờ xe buýt, dì đã len lén đẩy em trai.
- Những phần khác không sao, nhưng một cánh tay của em trai bị cán gãy, xương vỡ nát.
Bé gái quay đầu lại nghiêm túc nhìn tiểu loli.
Chỉ thấy lúc này, trên mặt tiểu loli là một mảnh yên tĩnh.
Phảng phất như cô ấy đang tự thuật một chuyện không liên quan gì với mình.
- Em trai bị thương, phải nghỉ học, một năm kia dì thi đại học xong, lên đại học.
- Dì rất lợi hại, nhưng làm như vậy là sai.
- Dì không còn lựa chọn nào khác. - Giọng điệu của tiểu loli bỗng trở nên bén nhọn: - Cháu khiến dì phải lựa chọn thế nào? Để dì bỏ học? Đi làm công ủng hộ em trai lên đại học?
- Dựa vào cái gì!
- Chỉ bởi vì dì là con gái?
- Là tồn tại phải bồi tiền trong mắt cha mẹ?
- Cho nên dì nên bị dẫm đạp như vậy sao?
- Bỏ học ra ngoài làm công, sau đó bị cha mẹ tìm người gả ra ngoài, rồi bọn họ thu tiền lễ hỏi, bán dì để lấy tiền lễ hỏi để dành, sau này lại cho em trai sử dụng?
- Nhưng dì vẫn không đúng. - Bé gái rất nghiêm túc nói.
Nói cho cùng.
Cô bé vẫn chỉ là một đứa bé.
Trong mắt cô bé, thế giới này không phải đen chính là trắng, không phải đúng chính là sai.
Cho nên trong lúc bà nội và cha mình không ngừng dằn vặt cô bé, cô bé mới có thể bất vi sở động như trước. Cho nên sau khi thấy người trong bức tranh động, cô bé mới có thể hưng phấn mà chứng minh cho cha và bà nội nhìn.
Cô bé đứng trong vũng máu.
Bốn phía nằm.
Là thi thể thê thảm không nỡ nhìn của người thân.
Nhưng cô bé không có tâm tình báo thù, cũng không có tâm tình sợ hãi.
Cô bé chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Nhìn máu tươi của người thân.
Từ từ nhuộm đỏ giày xăng-̣đan dưới chân mình.
- Em biết nếu một người phụ nữ bị tùy tiện gả ra ngoài, sẽ có kết quả thê thảm như thế nào không? Đặc biệt là cha mẹ em chỉ để ý lễ hỏi là bao nhiêu.
- Nửa đời sau em có thể sống tốt hay không, hạnh phúc hay không hạnh phúc.
- Thật sự phải dựa vào vận khí, thuần túy là dựa vào vận may.
- Giống như mua vé số trong tiệm vé số vậy.
- Có trời mới biết được mỗi lần phần thưởng tích lũy khổng lồ đó sẽ bị tên trời đánh nào đeo mặt nạ lĩnh đi?
Mắt tiểu loli đã bắt đầu phiếm hồng.
Hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
- Dì không muốn dựa vào vận khí, dì chỉ muốn mình có thể sống tốt hơn một chút, dì chỉ muốn công bình một chút!
- Bọn họ.
- Bọn họ vốn có thể nuôi dì ăn học đại học, lúc đầu bọn họ có thể cho dì điều kiện tốt hơn.
- Sau khi bọn họ sinh ra dì, bọn họ còn muốn sinh con thứ hai, bọn họ nói sợ dì cô đơn.
- Sau đó mẹ dì lại mang thai, là con gái, bọn họ phá thai. Kế tiếp, mẹ lại mang thai, là một cậu bé, sinh luôn.
- Vì sinh con thứ hai mẹ đã mất việc nhà nước, cha cũng vì thế mà bị giáng chức.
- Thật ra trên thế giới này, chuyện đáng sợ nhất cũng là chuyện tàn nhẫn nhất, chính là.
- Bạn chợt phát hiện, cha mẹ của bạn không thật sự quan tâm bạn.
- Dì, đừng khóc.
Bé gái đưa tay ra lau sạch nước mắt giúp tiểu loli.
- Con gái sinh ra đã gian nan, đến trường cũng gian nan, đi ra đời làm việc cũng gian nan.
Đột nhiên.
Tiểu loli bỗng ngẩng đầu.
Trên gương mặt vốn sa sút tình thần xuất hiện biểu tình trang nhã.
Đưa tay trực tiếp đẩy bé gái ra.
Đẩy Chu Thắng Nam ngã trên mặt đất.
Bên ngoài tường vây của bệnh viện là một công trường đã đình công từ rất lâu, tràn đầy mảnh đá vụn bột phấn. Sau khi Chu Thắng Nam ngã sấp xuống, hai tay và đầu gối cô bé bị rách da, có máu chảy ra.
Nhưng tiểu loli vẫn bất vi sở động.
Trong mắt, nước mắt và màu đỏ cũng lập tức tiêu tán.
Trực tiếp rầy nói:
- Mới vừa rồi rốt cuộc mày đã làm gì tao! ! !
Hai tay Lâm Khả căng ra.
Nhìn khắp bốn phía.
Ngay mới vừa rồi.
Bản thân mình bỗng động tình nói đến chuyện của mình trước kia, những chuyện trước kia mình gặp phải, thậm chí còn nói hết những chuyện trước đây mình chưa từng nói cho người ngoài biết ra.
Đây không phải mình xúc cảnh sinh tình, cũng tuyệt không phải tình cảm lộ ra gì!
Tiểu loli có cảm tình, nhưng qua nhiều năm như vậy, tiểu loli đã sớm học được cách khống chế tình cảm của mình.
Hơn nữa.
Vì sao tiểu loli lại thổ lộ hết tình cảm và nội tâm của mình với bé gái này?
Cách giải thích duy nhất chính là.
Ngay mới vừa rồi.
Trong lúc vô tình, bản thân mình đã bị thứ đồ gì đó ảnh hưởng, trong lúc vô thanh vô tức, vật kia tiến vào nội tâm của chính mình, thao túng tâm tình của mình, để mình vào một sát na kia không kiềm chế được.
Có thể nói, vì sự phát triển và kiến thiết phòng đọc sách, luật sư An đã tận hết sức lực.
Nhất là sau khi anh ta cảm nhận được thâm ý dưới lớp vỏ cá muối của ông chủ Châu.
Anh ta lại cảm thấy tràn đầy lòng tin với tương lai của phòng đọc sách.
Cho nên, đối với việc khai phá đám chân chó thuộc hạ của ông chủ Châu.
Không đúng.
Là chiến tướng đắc lực!
Anh ta dốc hết tâm tư, ngay cả Trương Yến Phong vốn bị anh ta coi là đầu tư thất bại, anh ta cũng dự định đợi khi nhàn rỗi lại vận tác, đưa Trương Yến Phong tới vị trí cao hơn, mượn thân phận thế tục của anh ta hỗ trợ, chớ nói chi tiểu loli luôn luôn chăm chỉ, không ngừng khát vọng có thể leo lên.
Đối với điều tra, phá vỡ và phản chế ảo thuật, luật sư An không hề giấu tiểu loli chút nào, ảo thuật vốn là một trong những bản lĩnh sở trường của anh ta, cũng bởi vậy, sau lúc bất tri bất giác bỗng nhiên đắm chìm vào.
Tiểu loli lập tức có thể tỉnh táo lại.
Bé gái ngồi dưới đất, cô bé không nhìn phần da rách rỉ máu ở trên tay và trên đầu gối mình.
Mà tiếp tục bình tĩnh nhìn tiểu loli.
- Mày đưa tao đến nơi này có mục đích gì? Mới vừa rồi rốt cuộc mày đã làm gì tao!
- Mày không nói, hiện tại tao sẽ giết mày, tiễn mày xuống hoàng tuyền!
- Dì, mọi người chỉ ưa thích dì.
Bé gái bỗng nở nụ cười.
Cô bé cười đến rất xán lạn.
Trong lúc nhất thời.
Ở sau lưng bé gái, trong đống ngói vụn.
Ở trong dòng sông nhỏ phía sau bệnh viện.
Ở phía trên phòng bệnh của bệnh viện.
Từng cái bóng màu đỏ bắt đầu tụ lại đây.
Tiểu loli nhìn khắp bốn phía.
Vẻ mặt khiếp sợ.
Đây không phải quỷ.
Bởi vì các cô bé không có hồn thể.
Nhưng các cô bé lại có ý thức của mình, có ảo giác của mình.
Nguyên một đám nữ sinh bé gái đáng yêu ngốc manh từ bốn phương tám hướng cười nhảy chạy về phía bên này.
Các cô bé tụ tập bên cạnh Chu Thắng Nam.
Các cô bé đi về phía tiểu loli.
Các cô bé ngây thơ.
Các cô bé đáng yêu.
Các cô bé ngây thơ đáng yêu như vậy.
- Mấy cô bé này là…
- Đúng vậy, dì, mấy cô bé này cũng giống chúng ta.
Dáng tươi cười trên mặt Chu Thắng Nam càng thêm thâm thúy.
Thâm thúy đến mức khiến người ta chỉ liếc nhìn đã rơi vào vực sâu không đáy, không cách nào ra ngoài.
- Nhưng vì sao…
- Chúng ta đều như vậy!
Chu Thắng Nam khóc lên.
Giọt nước mắt bắt đầu chảy ra.
Các cô gái chung quanh cũng cùng khóc lên.
Nhưng trong mắt các cô bé chảy ra.
Là huyết lệ khiếp người!
Theo tới.
Là "thân thể" các cô bé vốn trong suốt sạch sẽ.
Bởi vì huyết lệ.
Bắt đầu chậm rãi chuyển thành màu đen.
- Điều này sao có thể… điều đó là không có khả năng!
Tiểu loli có chút hoảng sợ, lùi về sau một bước.
Rõ ràng những người này không phải linh hồn thể, cũng không phải vong hồn.
Nhưng mấy thứ này.
Sao có thể có xu thế hóa lệ quỷ vào lúc này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận