Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 426: Bạn qua thư từ của ông chủ Châu

Một con trùng, chưa đã nghiền.
Chỉ có thể coi là đỡ thèm mà thôi.
Châu Trạch phất phất tay với vai hề kia, như là ra hiệu phục vụ, nên dọn thức ăn lên rồi.
Vai hề bắt đầu lui về phía sau, nhưng phòng đọc sách lại chỉ lớn chừng ấy, anh ta có thể đi đâu được?
Cho nên, anh ta khiến phòng sách biến mất, ở đây biến thành một mảnh hoang mạc, nhưng anh ta và Châu Trạch lại đang ở trong một ốc đảo có diện tịch không quá hai trăm mét vuông giữa hoang mạc.
Bốn phía là lưu sa cuồn cuộn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Vai hề muốn thử đi ra ngoài, nhưng một cước của anh ta đạp xuống, lưu sa trước mặt lập tức biến thành một bức tường cao, ngăn trở anh ta.
Tường rất cao rất cao, che khuất bầu trời.
Châu Trạch đứng tại chỗ.
Chống nạnh.
Cứ nhìn vai hề đang chơi đùa.
Vai hề lần thứ hai biến hóa, ở đây biến thành đường phố ngựa xe như nước, anh ta và Châu Trạch đang ở vị trí trung tâm đường phố này.
Vậy mà khi anh ta vốn định trốn trong đám người đi lại, bỗng nhiên dòng người trước mặt trở nên vô cùng dày đặc, có người đi, có người bò, có người muốn chui, anh ta không tìm được khe hở giữa đám người!
Anh ta muốn tới từ phía trên đầu, nhưng anh ta mới vừa nhảy lên, bỗng nhiên từng chiếc từng chiếc tay từ phía dưới vươn lên, túm lấy anh ta ném lại nguyên chỗ.
Vẫn không ra được.
Không quản bản thân mình biến ảo ra tình cảnh thế nào.
Đều không ra được!
Châu Trạch hơi nghiêng đầu, híp nửa mắt, anh ta không vội ra tay, ngược lại anh ta hứng thú dạt dào mà nhìn vai hề đang làm việc anh ta muốn làm.
Nếu như có thể đi ra ngoài.
Bản thân mình đã sớm đi ra ngoài.
Vấn đề là.
Có một tên ngu ngốc.
Hình ảnh.
Về tới thời hỗn độn nguyên thủy nhất.
Dưới chân vai hề và Châu Trạch là một mảnh đất màu xám tro, mà bốn phía lại bị hắc ám bao phủ hoàn toàn.
Trên đỉnh đầu.
Lại có thêm một chữ "phong" to lớn lơ lửng.
Vai hề tuyệt vọng, anh ta không ra được.
Thấy anh ta bỏ qua, Châu Trạch cũng cảm thấy không có gì lạ. Anh ta chậm rãi đi qua, ở trên người anh ta có từng luồng khói đen chậm rãi khuếch tán ra, phong tỏa ngăn cản tứ chi của vai hề.
Cũng bởi vậy, cho dù anh ta đã càng ngày càng gần, nhưng vai hề vẫn đứng ở nơi đó không cách nào nhúc nhích như trước.
Châu Trạch đưa tay.
Tháo mặt nạ trên mặt vai hề xuống.
Dưới mặt nạ.
Là một gương mặt cực kỳ mị hoặc.
Điều này khiến Châu Trạch không khỏi nghĩ tới nữ đầu bếp trong tiệm sách con chó giữ nhà của mình mở.
Lớn lên.
Cũng thực không tồi.
Nhưng lại là một người đàn ông.
Bất âm bất dương mới là con lai ưu tú nhất.
Trong mắt vai hề lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi, anh ta cứ cảm thấy như bản thân mình là một con thỏ trắng nhỏ, cố ý chạy đến huyệt động của Lão Hổ hỏi nó xem nó đã ăn cơm trưa hay chưa.
- Đừng sợ... ...
Châu Trạch đưa tay.
Nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt vai hề.
Vai hề càng sợ hơn.
Trong ánh mắt nó thậm chí còn có nước mắt bắt đầu lóe lên.
Hơn nữa còn có không ít nước mắt bắt đầu chảy tràn xuống dưới.
Châu Trạch cúi người.
Dắt tay vai hề.
Đặt bên môi chính mình.
Làm một động tác hôn môi rất lịch sự.
Nhưng vai hề không vì thế mà cảm thấy cảm động.
Trái lại anh ta càng kinh hãi hơn.
Một màn kế tiếp cũng xác nhận suy đoán của vai hề.
- Gặc...... Gặc...... Gặc......
Tiếng động thanh thúy.
Ghi âm lại có thể trực tiếp lấy làm quảng cáo cho các nhãn hàng như khoai tây chiên hoặc cốt nhục tương liên.
Châu Trạch nhai nuốt "chân gà" trước mặt.
Như đang đùa bỡn một món đồ chơi thú vị.
Sau đó.
Từ bàn tay ăn vào cánh tay.
Từ cánh tay ăn vào lồng ngực.
Từ lồng ngực ăn vào cổ.
- Anh càng ngày càng biến thái.
Một giọng nói truyền đến.
Châu Trạch ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó trong ánh mắt đỏ như máu.
Ngẩng đầu.
Anh nhìn thấy vị trí đỉnh đầu.
Có một người đàn ông nằm trên chữ "phong" nhìn xuống dưới.
Người đàn ông kia.
Lớn lên giống mình như đúc.
Lúc này trên đầu ông chủ Châu toàn là máu đen, thảm tới phải thể thảm hơn được nữa. Anh vốn cho rằng mình xong đời rồi, ai biết tri kỷ nhất vẫn là ngu ngốc bên cạnh mình.
Hẳn vai hề này chính là con "quỷ" kia.
Ngu ngốc trực tiếp đưa vai hề tới trước mặt ý thức trong cơ thể mình.
Mà quả nhiên, ý thức trong cơ thể mình không để mình phải thất vọng, đối với anh ta, cái gọi là thất tội tông căn bản không có ảnh hưởng gì, bởi vì bản thân con hàng này chính là tập hợp của hung ác.
Nhưng loại hình ảnh chậm rãi gặm thức ăn này.
Vẫn khiến Châu Trạch cảm thấy tê cả da đầu.
Vẫn là hình ảnh một ngụm cắn nuốt lúc trước thân thiết hơn một chút.
Phía dưới, Châu Trạch đang ăn lập tức nổi trận lôi đình.
Cảm giác này.
Giống như thiếu nam trốn trong phòng thẩm du, bỗng nhiên thầy giáo và các bạn học chạy ào vào trong nhà anh ta, muốn làm một màn sinh nhật tràn đầy kinh hỉ cho anh ta.
Hình ảnh vô cùng ngượng ngùng của mình bị chó giữ nhà nhìn thấy.
Hiển nhiên chuyện này khiến anh ta vô cùng phẫn nộ!
Anh ta nhào tới, không ngừng rống giận với chữ "phong" kia, anh ta còn gầm thét, dùng sức đập.
Chữ "phong" này đang không ngừng run rẩy, có chút bút họa còn đang tiêu tán, nhưng ngu ngốc bên người lập tức tiến lên bổ sung hai bút, chữ phong lại nguyên vẹn trở về.
Ông chủ Châu vừa xoa máu trên đầu vừa cười.
- Cảm giác này không tệ, sau này nếu có ai dám thi triển ảo cảnh hoặc loại đồ vật này với lão tử, lão tử sẽ trực tiếp đánh mình ngất xỉu, đến lúc đó lại để anh ra đối phó là được.
- Mày... ... nghĩ khá lắm... ...
- Chậc, chớ vội nóng giận, hai ta ở trong cùng một thân thể, giúp tôi cũng là đang giúp chính anh.
- Hóa giải... ... phong ấn... ... hóa giải... ...
- Được, tôi hóa giải giúp anh, ngu ngốc, mau tới đây.
Ngu ngốc lập tức tới.
- Nơi này hơi mờ một chút, mày tô thêm vài nét cho đậm lên, phải thật đậm vào, đừng sợ lãng phí mực nước. Cùng lắm thì sau này tao lại ăn nhiều cơm một chút, mua cho mày mấy loại thuốc bổ khí huyết như Đông Trùng Hạ Thảo, mày khát chỉ cần dùng sức tạo là được.
Nói xong.
Ông chủ Châu lại phất phất tay với cái vị đang ở phía dưới kia.
- Cảm ơn, tôi phải tỉnh rồi, lần sau trở lại thăm anh.
Chẳng qua, thật đúng là có chút ngoài ý muốn.
Cảm giác sau khi bản thân có cây bút này, trái lại có thể kéo gần khoảng cách giữa tôi và anh.
Chúng ta như vậy.
Có tính là.
Bạn qua thư không?
Tiếng rít gào vẫn còn đang tiếp tục, phẫn nộ vẫn còn đang bốc lên.
Nhưng Châu Trạch lười đi quản đám người phía dưới này, hai mắt anh nhắm nghiền.
... ...
Hai mắt mở ra.
Cảm giác đau đớn càng mãnh liệt hơn trước kia cùng với cảm giác hôn mê truyền đến.
Ông chủ Châu từ dưới đất ngồi dậy.
Sau đó anh che ngực nôn khan đại khái hơn mười phút, khi đứng lên anh còn cảm thấy trời đất đang quay vòng, bước chân phù phiếm.
- Không phải chấn thương sọ não rồi đấy chứ? Hơn nữa trông có vẻ không phải chỉ chấn thương bình thường đâu.
Đời trước là bác sĩ, đương nhiên Châu Trạch rõ ràng vấn đề chấn thương sọ não này có thể lớn cũng có thể nhỏ, có thể xem là một loại vấn đề tương đối khó giải quyết.
Cúi người.
Lại chờ đại khái vài phút.
Lúc này Châu Trạch mới một lần nữa đứng thẳng người.
Ở trước mặt anh, Cổ Hà đã chết.
Hơn nữa còn chết tới lạnh cứng.
Thân là bộ đầu, nếu như sau khi anh ta bị Châu Trạch xuyên một kích lập tức nghĩ tới biện pháp bổ túc, nói không chừng anh ta có thể còn sống sót.
Dù sao thì mặc dù thân thể là người thường, nhưng linh hồn lại không phải vậy. Chỉ cần anh ta muốn, luôn có thể nghĩ ra biện pháp.
Chỉ tiếc, sau khi anh ta ngã xuống lập tức bị bóng đen xâm nhập, điều đó khiến thi thể anh ta phát lạnh như thế này.
Đây cũng là chỗ yếu đuối của quỷ sai, thân thể vẫn phải lấy thân thể người thường làm căn bản.
Trước đây khi tiểu loli biến ra bổn tướng hù dọa tài xế kia.
Kết quả tài xế giẫm chân ga…
Nếu không phải vừa lúc Châu Trạch đang ở bệnh viện với vợ của mình…
Có thể tiểu loli đã chết thật, quay về địa ngục đưa tin rồi.
- Linh hồn cũng mất sao?
Châu Trạch không thể cảm giác được linh hồn từ trên người Cổ Hà, anh lập tức bất chấp, không suy nghĩ nhiều, lại đi về phía trước vài bước.
Trịnh Cường cũng nằm trên mặt đất, nhưng lồng ngực của anh ta vẫn đang phập phồng nhỏ nhẹ, tuy rằng cả người anh ta đã biến thành một bộ da bọc xương.
Nhưng thằng này vẫn chưa chết.
Bởi vì vai hề đã bị ăn sạch trong cơ thể Châu Trạch, từ đó dẫn đến hoạt động của anh ta trong cơ thể những người khác cũng ngừng lại.
Châu Trạch đưa tay, dùng sức vỗ xuống ngực Trịnh Cường.
- Này, anh còn ổn chứ?
Trong miệng gấp gáp hô.
Lại cố ý không thu lực.
Anh muốn trực tiếp khiến thằng này tắt thở.
Cũng tránh được chút phiền toái.
Mình còn có thể thuận tiện lấy chứng nhận quỷ sai, thật quá tươi đẹp.
Mình và luật sư An kết nhóm làm buôn lậu, cái đồ chơi như chứng nhận quỷ sai này, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Vậy mà.
Một tát này của Châu Trạch lại thực sự đánh thức Trịnh Cường.
Anh ta mở mắt ra nhìn Châu Trạch, cười cười với Châu Trạch, nói:
- Cảm ơn anh... đã cứu tôi...
Ông chủ Châu do dự một chút.
Cuối cùng vẫn quyết định không bóp chết thằng này nữa.
Đứng dậy, đi về phía cầu thang, Châu Trạch bắt đầu đi xuống dưới.
Lý Sâm đã chết đến mức không thể chết thêm.
Ngọn lửa đố kị của thằng này quá mạnh mẽ, chỉ nửa phút đã đốt mình chết tươi.
Nhưng còn có một.
Chính là cô gái kia.
Nếu cô ta đã chết, mình sẽ đi thu chứng nhận quỷ sai.
Những thoạt nhìn đám ngân châm kia cũng không tệ, anh cũng muốn lấy đi.
Sau này nếu Oanh Oanh cảm thấy nhàm chán, còn có thể lấy đám ngân châm đó ra thêu thùa may vá kiếm sống.
Vào lúc này, ông chủ Châu có vẻ rất giống quản gia.
Chỉ có điều, khi Châu Trạch đi qua lại phát hiện, Nguyệt Nha nằm trên mặt đất, nhưng trên người cô ta không có thương thế rõ ràng. Tới gần chút nữa, Châu Trạch nở nụ cười.
Không còn hơi thở.
Đã chết.
Hai tay Châu Trạch bắt đầu lục lọi trên người Nguyệt Nha.
Châm đâu rồi?
Giấu chỗ nào?
Ngân châm như kim khâu.
Lục lọi hồi lâu.
Rốt cục Châu Trạch cũng lục lọi được một thứ thật dài, khá thô sáp.
Dùng sức nhổ.
Một cây châm dài bị Châu Trạch rút ra.
ĐM.
Cây châm thật là lớn, phải dài chừng bàn tay của hai người trưởng thành gộp lại.
Sau khi rút cây ngân châm ra.
Nơi cổ, nơi ngực Nguyệt Nha lại xuất hiện tận mấy cái châm, những cây kim châm này bắt đầu tự mình chậm rãi trồi lên, nhưng không có máu tươi chảy ra, cũng không nhìn ra vết thương rõ ràng.
Chờ sau khi những cây kim này hiện ra.
Mí mắt Nguyệt Nha bắt đầu nhúc nhích.
Châu Trạch bừng tỉnh.
Không chết?
Cô ta đã lấy những cây kim này khóa lại thân thể và linh hồn của chính mình từ trước, là pháp thuật bảo toàn tánh mạng?
Đương nhiên, nếu như Châu Trạch không ăn vai hề, Nguyệt Nha không thể gạt được hắn ta, khẳng định kết cục của cô ta vẫn là chết. Thật ra pháp thuật này chỉ là đánh cuộc, dành cho mình một chút hy vọng cuối cùng.
Ông chủ Châu do dự.
Có nên cầm cây châm trong tay.
Đâm chết cô ta không?
Cũng không biết vì sao.
Có thể là ảnh hưởng lẫn nhau.
Hiện tại khi ông chủ Châu nhìn thấy quỷ sai.
Suy nghĩ đầu tiên chính là có thể giết chết tên quỷ sai ấy hay không?
Đột nhiên.
Khóe mắt Nguyệt Nha bắt đầu có nước mắt tràn ra, giống như đang nói mơ, nỉ non nói:
- Xin lỗi... ... em không thể sinh con... ... xin lỗi... ... đừng rời bỏ em... ...
Sau phẫn nộ là lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng.
Châu Trạch thở dài, thả cây châm trong tay xuống.
Chắp chắp miệng, an ủi:
- Được rồi, không sinh được thì không sinh, dù sao cũng không có vương vị gì cần kế thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận