Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1185: Tìm được! (1)

Nhóm lớn người đi tới trước mặt, nhìn qua giống như là tập hợp xã hội đen vậy, lão đạo cũng không vội đi vào trong, đợi người ta đi ra trước, ngược lại hiện tại cũng không gấp.
Thế nhưng cái tên mập trên cổ mang sợi dây chuyền vàng lớn kia lại cứ đứng ở đó điên cuồng oán trách với em gái của mình, đã đứng bất động ở lối vào con hẻm được một lúc rồi, gã bất động, trợ lý vệ sĩ gì đó ở bên cạnh, cũng đều bất động được một lúc rồi.
Đây là ai vậy nha.
Chó khôn không cản đường nha.
Trong lòng lão đạo có chút bực mình, châm điếu thuốc, nhưng hình như bật lửa không còn xăng nữa, ôi chao tôi đi đây.
Lão đạo lấy điếu thuốc lá trên miệng xuống, tiện tay dùng thêm chút sức ném bật lửa ra ngoài.
Ai biết được may mắn thế nào đó.
Bên cạnh trùng hợp có một con chó lang thang đang bới đống rác.
Đáng chúi người đào tới đào lui ở trong đó.
Vị trí bật lửa đập tới.
Chính là ngay vị trí trứng đang lộ ra ngoài của con chó!
- Bốp!
- Gâu! Gâu! Gâu!
Ngay lập tức con chó tức giận nhảy phắt lên.
Bất kỳ một giống đực nào, bị tập kích vào ngay vị trí đó, đoán chừng cũng đều sẽ như vậy.
Ánh mắt của con chó lang thang đảo khắp chung quanh.
Lão đạo có chút áy náy cười với nó một cái.
Xin lỗi.
Ngại quá.
Bần đạo không cố ý.
Chẳng qua là.
Rất rõ ràng.
Con chó này không có ý định tiếp nhận lời xin lỗi này, hoặc giả là nó không thể lĩnh hội được biểu cảm ngôn ngữ của loài người mà thôi.
- Gâu! Gâu! Gâu!
Con chó này trực tiếp nhào về phía lão đạo.
- Ô kìa!
Trên người lão đạo cũng có chút công phu quyền cước, nhưng đối mặt với một con chó bỗng nhiên vọt tới, cũng không cách nào phản ứng kịp thời được, cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng trùng hợp dưới chân lại là một chỗ lớp xi măng trũng xuống, một bước này bước hụt, cả người trực tiếp mất thăng bằng, cơ thể ngã về phía sau.
Lúc con chó kia nhào tới.
Vừa đúng lúc người lão đạo ngã xuống.
Nhưng chân của ông ta lại giơ lên thật cao.
Tương đương với một động tác sút bóng “ngã người móc bóng” (bicycle kick overhead kick) trên sân bóng.
- Ầm!
- Gâu!
Con chó đáng thương, dưới tình trạng tốc độ của bản thân được gia tăng, bị đá bay ra ngoài, vượt qua mặt mấy người vệ sĩ ở phía trước, trực tiếp đập trúng cái tên mập mang dây chuyền vàng lớn đang nghe điện thoại ở bên kia.
- Mẹ nó, thứ gì đó! ! ! ! ! !
Rõ ràng tên mập bị giật mình.
Cả người phốc một tiếng té xuống đất.
Cái bình tro cốt quý giá vốn được gã ôm trông tay cũng rơi xuống.
- Ba!
Cái bình vỡ vụn.
Tro cốt bên trong cuốn theo chiều gió…
Khánh, người trước đó vẫn luôn đứng nhắm mắt dưỡng thần ở nơi đó, cho dù bị người khác cản đường hay lão đạo bị chó tập kích cũng không mở mắt ra.
Vào lúc này.
Chợt trợn trừng mắt!
Thời gian.
Vào lúc này phảng phất như đã đóng băng rồi.
Giống như là được bôi một lớp keo dính.
Trong không khí.
Tràn đầy một loại hương vị và áp lực làm cho người ta hít thở không thông.
Tro cốt màu trắng, rơi lả tả chung quanh, phiêu tán trong không khí, những người khác đều không động đậy, đều duy trì tư thế hiện tại, hoàn toàn rơi vào trạng thái tạm dừng, chỉ có những tro cốt này, phiêu tán theo gió, bay đi nha, bay đi nha, bay đi…
Khánh di chuyển.
Cô ta đi tới vị trí ngã tư.
Nhìn tro cốt đang bay về phía mình.
- Tà vật phương nào, dám làm càn ở nơi này!
Khánh phát ra một tiếng quát khẽ .
Cô ta chưa tính là một người ghét ác như thù.
Nếu không Phùng Tứ đã sớm bị cô ta theo luật mà rắc rắc rồi.
Nhưng bất kể nói thế nào.
Cô ta cũng không thể ngồi nhìn tà vật làm loạn ngay dưới mí mắt mình như thế được!
Chẳng qua là, đám tro cốt mờ mịt này vẫn không có chút cố kỵ, tiếp tục bay về phía cô ta, mang theo một loại bướng bỉnh và ngông cuồng.
Khánh đưa tay ra.
Đưa tay về phía trước.
- Ông!
Trong nháy mắt, không khí truyền tới một mùi cháy khét gay mũi, giống như là lớp da đang không ngừng bị thiêu đốt vậy.
Tro cốt bắt đầu nhanh chóng rút lui về phía sau, giống như là một người vốn đang ngủ say lại bị đá lạnh kích thích.
Bóng dáng của Khánh không ngừng lại.
Lập tức tiến lên.
Khẽ quát:
- Lăn ra đây cho bổn tọa!
Nhưng mà.
Phần tro cốt đang co rúc lại, lại đột nhiên nổ tung ra lần nữa.
Tàn phá mạnh mẽ trên phương diện tinh thần lực.
Đối với những người đang tạm bất động ở chung quanh kia, ngược lại thì không gây ra ảnh hưởng gì, tất cả phần tàn phá, toàn bộ đều tập trung trên người một mình Khánh.
Sâu bên trong đôi mắt của Khánh, lúc này dần hiện ra vẻ tàn khốc.
Lại còn dám phản kháng!
- Ầm!
Tiếng nổ tung vang lên trong hải thức.
Khánh thẳng tiến không lùi bước.
Tiếp tục tiến lên!
Mà một mảnh tro cốt, là bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau rồi lại lui về phía sau, lần này, dường như là thật sự cam chịu rồi!
Còn muốn chạy?
Khánh tiếp tục đuổi theo, không có chút do sự hay trì hoãn nào, cô ta có sự tự tin này, đồng thời, cô ta cũng có thực lực này!
Đừng nói là ở dương gian.
Coi như là ở địa ngục.
Người có thể khiến cho cô ta thực sự kiêng kỵ, thật ra thì cũng không nhiều!
...
Cá, nghe nói trí nhớ chỉ có bảy giây.
Nhưng có lúc, người cũng có thể trở nên ngu ngốc.
Sau khi tro cốt và bóng dáng của Khánh đều đã đi xa.
Đám người ở lối vào ngõ hẻm giống như là nhân vật trong phim vừa mới bị nhấn nút tạm ngừng, lần nữa lại được nhấn nút “phát tiếp”.
- A a a a! Chó! Chó! Chó!
- Gâu! Gâu! Gâu!
- Cái bình của tôi, cái bình của tôi, cái bình! ! ! ! !
- Ôi cái eo của tôi…
Bốn phía, tất cả đều là tiếng quát tháo ầm ĩ, lão đạo đỡ cái thắt lưng già của mình đứng lên.
- Ồ, người đâu rồi?
Lão đạo khiếp sợ phát hiện không thấy cô bé con kia nữa!
Ôi trời đất ơi!
Lúc này lão đạo có chút nóng nảy, bắt đầu gọi khắp mọi nơi:
- Này, này, này, này! ! ! ! ! !
Còn một việc gấp hơn nữa là, lão đạo còn chưa biết cô bé con kia tên gì, chỉ có thể “này này này” mà gọi.
Đương nhiên, không nhận được phản hồi.
Còn ở bên cạnh, tên mập mang sợi dây chuyền vàng lớn kia – cái bình tro cốt của gã đã rơi vỡ - rốt cuộc cũng được vệ sĩ của mình giúp đỡ nâng dậy, gã có chút sợ hãi mà vuốt vuốt lồng ngực của mình, cúi đầu, nhìn cái bình tro cốt đã rơi vỡ ở dưới chân mình, kinh hô:
- Tro cốt đâu rồi, tro cốt đâu rồi, tro cốt đâu! ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận